CON GÁI THẦY LANG - Trang 221

thím Nhỏ làu bàu. "Vậy mà đã 15 năm qua rồi". Lúc đó tôi không hiểu là
họ nói về cụ Cố hay là dì Báu.

Thím Lớn góp thêm "Cũng may là cô ta không nói được. Thật là xấu

mặt cho cả gia đình ta nếu có ai biết được điều mà cô ta định nói".

"Chị nên đuổi cô ta ra khỏi nhà" thím Nhỏ nói với mẹ tôi. Nhưng mẹ

tôi gật đầu về phía cụ Cố, người đang đi thơ thẩn phía ngoài gãi gãi vào
một chỗ trầy phía sau tai. "Chỉ vì cụ Cố mà con đầy tớ bị ma ám này được
ở lại đây suốt bao năm qua". Và tôi biết cái mà mẹ tôi muốn nhưng chưa
tiện nói ra. Khi cụ Cố chết, bà sẽ bảo dì Báu cuốn gói đi nơi khác. Bất thình
lình tôi cảm thấy thương xót người vú nuôi của mình. Tôi muốn bảo mẹ tôi
đừng làm thế. Nhưng sao tôi có thể chống lại một điều còn chưa được nói
ra thành lời?

Một tháng sau, cụ Cố ngã đập đầu vào gờ gạch bên phản của cụ.

Trước giờ Dậu cụ qua đời. Cha, chú Lớn, chú Nhỏ từ Bắc Kinh trở về mặc
dù các ngả đường đều nguy hiểm. Có nhiều tiếng súng vang lên trên con
đường từ Bắc Kinh đến Chu Khẩu. May mắn chán cho chúng tôi, chỉ có
một cuộc đánh nhau diễn ra giữa những người thuê nhà. Chúng tôi phải yêu
cầu họ đến mấy lần để họ thôi la hét, làm ồn trong lúc chúng tôi biểu lộ sự
kính trọng đối với cụ Cố đang yên nghỉ ở gian chính.

Khi ngài Trương mang quan tài đến, dì Báu ở trong phòng chửi bới

hắn bằng tiếng đập xô loảng xoảng. Tôi ngồi trên một cái ghế dài ở sân
trước, quan sát cha tôi và ông Trương khênh cái quan tài xuống.

Tôi tự nhủ dì Báu làm sai rồi. Trương tiên sinh trông chẳng có vẻ gì

giống một tên trộm. Ông ta to lớn, phong cách thân thiện dễ gần, với một
khuôn mặt cởi mở. Cha tôi sốt sắng thảo luận với ông về "cống hiến quan
trọng cho khoa học, lịch sử và toàn thể đất nước Trung Hoa". Nghe những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.