CON GÁI THẦY LANG - Trang 262

tôi. Cho chúng tôi vài xu. Kiếp sau cô, chú không phải chịu khổ nhục như
chúng tôi".

Một vài thằng bé đi qua cười hô hố, đa số mọi người ngoảnh mặt đi,

và chỉ có một bà gài, chẳng bao lâu sẽ sang thế giới bên kia ném cho họ vài
xu. Cao Linh bấu chặt cánh tay tôi, thì thào "Có phải số kiếp của chúng ta
cũng thế?" Khi quay lại để tìm đường về, chúng tôi đụng phải một người
khốn khổ. Đó là một cô gái, không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu, mặc một
miếng giẻ rách bươm, chỉ còn những dải vải này buộc vào rẻo vải kia thành
thử trông cô như đang mặc trang phục của một chiến binh thời Trung cổ. Ở
chỗ lẽ ra là hai con mắt của cô thì lại là một cục thịt sưng phồng. Cô bắt
đầu nói ê a "Con mắt tôi nhìn thấy quá nhiều, nên tôi chọc lòi nó ra. Bây
giờ thì tôi chẳng nhìn thấy gì, cái không thấy được lại đến với tôi".

Cô gái lắc một cái bát rỗng trước mặt chúng tôi "Một hồn ma đang

chờ nói chuyện với cô".

"Ma nào?" tôi bật ra câu hỏi ngay tức thì.

"Một người giống như là mẹ cô" cô gái trả lời nhanh như tên bắn. Cao

Linh há hốc miệng "Sao cô ta biết dì Báu là mẹ chị?" nó thì thầm với tôi rồi
quay ra nói với cô gái mù "Nói cho chúng tôi nghe bà muốn nói gì đi".

Cô gái mù lắc cái tô rỗng lần nữa. Cao Linh ném vào đấy một đồng

xu. Cô gái nhặt đồng tiền lên nói "Sự rộng rãi của cô là chưa xứng đáng".

"Cho chúng tôi xem cô có thể làm được gì trước đã" Cao Linh nói. Cô

gái mù cúi gập người xuống đất. Từ một ống tay áo rách te tua cô lôi ra một
cái túi, cởi ra và đổ những gì bên trong ra đất. Đó là một đống bột đá vôi.
Từ ống tay áo bên kia cô lôi ra một cái roi dài, mảnh. Với cả chiều dài của
chiếc roi dẹt, cô xoa xoa lên bột đá vôi cho đến khi bề mặt của nó phẳng
như một tấm gương. Cô chúi cái đầu nhọn của chiếc que xuống đất và với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.