CON GÁI THẦY LANG - Trang 263

đôi mắt không còn thấy ánh sáng, hướng lên trời cao, cô bắt đầu viết.
Chúng tôi quỳ lom khom cạnh cô. Làm sao một cô gái ăn xin có thể viết
lách được? Đó không phải là một trò lừa đảo thông thường. Tay cô rất cứng
cáp, chữ viết rất mềm mại như cách viết của dì Báu. Tôi đọc dòng đầu tiên.

Chú tru, trăng mọc. Nó viết như thế. "Cún con! Đó là cái tên mà dì ấy

gọi tôi" tôi bảo cô gái mù. Cô xoa xoa mặt đá vôi và viết thêm: Trong đêm,
những ngôi sao sáng qua lại liên hồi. Sao sa, đó là bài thơ chú Út viết tặng
dì. Một nhát quét nữa và một dòng khác hiện lên: gà trống gáy và mặt trời
lại mọc. Dì Báu tuổi Dậu. Rồi cô gái viết những dòng cuối cùng Trong ánh
ban mai, dường như những vì sao chưa bao giờ tồn tại. Một nỗi buồn tê tái
tràn ngập trong tôi mà tôi không hiểu tại sao.

Cô gái xao mặt cát một lần nữa rồi nói "Hồn ma không còn gì để nói

với cô nữa".

"Cái gì?" Cao Linh ca cẩm "Những câu này chẳng có ý nghĩa gì cả".

Nhưng tôi cảm ơn cô gái ăn mày, dốc hết tiền trong túi vào cái âu xin tiền
của cô. Trên đường về nhà, Cao Linh hỏi tại sao tôi lại mất nhiều tiền vì cái
câu thơ ngớ ngẩn về chó với gà vậy. Đầu tiên tôi không thèm trả lời nó. Tôi
nhẩm đi nhẩm lại từng dòng trong đầu để ghi nhớ. Mỗi một lần đọc tôi lại
hiểu ra cái thông điệp của từng dòng hơn và càng đau lòng hơn. "Dì Báu
nói chị là một con chó phản chủ" cuối cùng tôi bảo Cao Linh "Mặt trăng là
cái đêm chị nói chị sẽ rời bỏ dì để đi đến nhà họ Trương. Những ngôi sao
bắn tung toé là những vết thương lòng kéo dài mãi mà dì không bao giờ có
thể nguôi ngoai. Vào lúc gà gáy thì dì đã ra đi. Và cho đến khi dì chết chị
vẫn không biết đó là mẹ mình và như vậy dì chưa hề tồn tại."

Cao Linh nói "Đó là một cách hiểu. Còn những cách hiểu khác".

"Cách hiểu nào?" tôi hỏi lại. Nhưng nó không nghĩ ra điều gì khác để

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.