CON GÁI THẦY LANG - Trang 315

tôi khóc nức nở đến nỗi không thể cất lên thành tiếng. "Em không thay đổi
được điều đó. Đó là tính cách của em".

Anh hôn lên mắt tôi, mỗi mắt một cái. "Cái này đẹp, cái này đẹp và

em rất đẹp, tình yêu rất đẹp, cả hai ta đều đẹp. Chúng ta là siêu phàm không
thay đổi với thời gian". Anh cứ nói thế cho đến khi tôi hứa sẽ tin anh, cho
đến khi tôi đồng ý rằng nói như thế là đủ lắm rồi.

Bọn Nhật đến tìm Khải Tĩnh, Đông và Trào ngay chiều hôm ấy. Cô

Grutoff rất ngoan cường tuyên bố cô là người Mỹ và không ai có quyền
bước chân vào trại mồ côi. Chúng chẳng thèm chú ý đến cô, và khi bọn
chúng đi rảo qua các phòng nơi bọn con gái trốn tránh dưới gầm giường, thì
Khải Tĩnh và những người đồng sự bước ra nói rằng chúng không cần tìm
kiếm nữa, tôi cố chạy theo.

Vài ngày sau tôi nghe có tiếng khóc thảm thiết trong phòng chính, khi

Cao Linh đến tìm tôi với đôi mắt đỏ hoe, tôi bảo cô đừng nói với tôi cái
điều tôi đã biết. Trong vòng hơn một tháng tôi cố giữ lời Khải Tĩnh sống
mãi trong tim trong óc. Trong một khoảng thời gian lâu hơn tôi cố gắng hết
mình để tin vào điều anh nói "Không làm gì có chuyện lời nguyền", và rồi
cuối cùng Cao Linh kể ra cái chuyện ấy.

Hai tên sĩ quan Nhật tra khảo ba người đàn ông suốt mấy ngày đêm,

cố moi cho được chỗ ẩn náu của những người Cộng sản. Sau ba ngày chúng
xếp ba người Khải Tĩnh, Đông, Trào cùng với ba mươi dân làng khác thành
một hàng. Một tên lính đứng gần cầm lưỡi lê. Tên sĩ quan nói hắn sẽ hỏi
mọi người một lần nữa, mỗi người một lần. Từng người từng người một lắc
đầu và từng người từng người một ngã xuống. Trong đầu tôi, lúc thì Khải
Tĩnh ngà xuống đầu tiên, lúc thì anh ngã xuống cuối cùng, lúc thì anh ở
giữa hàng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.