CON GÁI THẦY LANG - Trang 367

"Có nhớ em nói gì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không về cái việc

không cần có một giả thuyết về tình yêu ấy?"

"Em không nói mà anh nói".

"Anh?"

"Chính xác. Em vẫn nhớ mà".

"Thật buồn cười. Anh lại nghĩ là em".

"Ồ, anh nhận rồi nhé".

Art cười. "Mẹ em không phải là người duy nhất có vấn đề với trí nhớ.

Thôi được, nếu anh đã nói thế thì anh sai rồi, bởi vì bây giờ anh thực sự
nghĩ rằng điều quan trọng là phải có một giả thuyết chắc chắn – cho cái
người đã ở bên em sau một chặng đường dài, rằng anh ta quan tâm đến em
cùng những chuyện đã xảy ra, cả một đống sự kiện, mẹ và tất cả mọi thứ.
Cho một lý do khác – cái việc anh đã nói về cái giả thuyết ấy, và em đã trải
qua điều đó – phải, anh cho rằng anh đã nghĩ điều đó thật tuyệt vào lúc ấy,
rằng anh đã yêu trong một chuyến đi miễn phí. Anh đã không biết anh đang
đánh mất cái gì cho đến lúc em dọn đi".

Art dừng lại. Ruth biết anh đang chờ đợi phản ứng của cô, Ruth chỉ

muốn hét lên vì sung sướng là anh đã nói đúng cái điều mà cô cảm thấy mà
không thể diễn đạt. Tuy vậy cô sợ rằng anh đã nói điều này quá trễ. Cô
không cảm thấy sung sướng khi nghe lời thổ lộ của anh. Cô chỉ cảm thấy
buồn.

"Em không biết phải nói gì nữa" cuối cùng cô thừa nhận. "Em không

cần phải nói gì. Anh chỉ muốn em biết thôi…một chuyện khác nữa là anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.