CON GÁI THẦY LANG - Trang 373

Ruth và Art được mời vào một phòng làm việc lót gỗ sồi và được cho

biết người phụ trách bộ phận dịch vụ chăm sóc sẽ tiếp chuyện họ ngay. Hai
người ngồi ngay đơ trên chiếc sô pha da, hướng mặt về chiếc bàn làm việc
khổng lồ. bằng và giấy chứng nhận sức khoẻ lồng khung treo trên tường,
cùng những tấm ảnh cũ của toà nhà trong cái hình hài nguyên thủy của nó,
với những cô gái tươi cười mặc những chiếc váy đồng phục màu trắng.

"Xin lỗi đã để ông bà phải đợi" cô nghe một người nói giọng Ăng lê.

Cô quay lại và ngạc nhiên thấy một người trẻ tuổi ăn mặc tề chỉnh với bộ
đồ lớn và cà vạt. "Tôi là Edward Patel" anh ta nói với một nụ cười nồng
hậu. Anh ta bắt tay hai người và trao cho họ danh thiếp của mình. Ruth
nghĩ anh chắc mới ngoài ba mươi ,và trông giống một người hoạt động
trong thị trường chứng khoán hơn là một người làm việc với thuốc nhuận
tràng và những điều trị cho bệnh viêm khớp.

"Tôi xin được bắt đầu từ đây" Patel nói, đưa họ trở lại tiền sảnh, "bởi

vì đây là chỗ khách hàng của chúng tôi nhìn thấy đầu tiên khi họ đến đây".
Anh ta bắt đầu bằng cái giọng vang lên như trong một bài diễn văn bậc
trung. "Đây là Mira Mar Manor, mà chúng tôi tin rằng đó là một ngôi nhà
hơn là một chiếc giường. Đây là khái niệm nền tảng".

Khái niệm? Ruth nhìn Art. Lại có vụ này nữa sao?

"Chữ P và F trong cái tên "Trung tâm chăm sóc sức khỏe P và F có

nghĩa gì?" Art hỏi, nhìn vào tấm danh thiếp. "Có nghĩa là Patel và
Finkelstein. Một trong những ông chú của tôi là người chung vốn thành lập
nơi này. Ông ấy đã làm việc trong lĩnh vực y tế và khách sạn rất lâu năm.
Morris Finkelstein là bác sĩ. Mẹ ông ấy cũng là một cư dân ở đây". Ruth tự
hỏi sao mà một bà mẹ Do Thái lại để cho thằng con trai tống bà vào một
nơi như thế này. Bây giờ là điều này được coi như một giấy chứng nhận
chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.