CON GÁI THẦY LANG - Trang 391

"Trời!" vai bà rũ xuống khi bà suy ngẫm về điều đó. "82! Chậc, cũng

giống như dì có ít tiền gửi nhà băng hơn là dì tưởng".

"Trông dì vẫn trẻ hơn tuổi đến 20 tuổi. Mẹ con cũng thế. Và dì đừng

lo, con không nói cho ai biết đâu, kể cả dượng Edmund. Buồn cười là vào
năm ngoái khi mẹ con nói với bác sĩ là bà 82 tuổi, con lại nghĩ đó là dấu
hiệu bà bị lẫn. Rồi hóa ra bà bị bệnh Alzheimer. Nhưng bà vẫn nói đúng về
tuổi tác của mình. Bà chỉ quên nói dối…"

"Không phải nói dối" bà Cao Linh chữa lại "Đó là một bí mật".

"Ý con muốn nói thế. Mà con cũng sẽ không biết tuổi của mẹ cho đến

khi con đọc những gì mẹ con viết". "Chị ấy viết ra – về tuổi của mình?"

"Về rất nhiều chuyện. Cả một tập giấy dày. Đó là câu chuyện về cuộc

đời bà, những gì bà không muốn quên. Những điều mẹ con không thể nói
ra. Mẹ của bà, trại mồ côi, người chồng thứ nhất của bà, của dì". Trông dì
Gal có vẻ ngày càng bứt rứt. "Chị ấy viết điều đó vào lúc nào?"

"Ồ, chắc là vào bảy tám năm về trước, chắc chắn là khi mẹ con bắt

đầu lo lắng rằng có một điều gì không ổn với trí nhớ của bà. Hồi đó mẹ con
có đưa cho con mấy tờ để con đọc. Những toàn là tiếng Hoa, con làm sao
mà đọc được. Mấy tháng trước con tìm được một người dịch ra tiếng Anh".

"Tại sao không nhờ dì?" Bà Cao Linh giả vờ bị mếch lòng. "Ta là dì

con, mẹ con là chị ta. Chúng ta vẫn là máu mủ ruột rà, dẫu rằng mẹ con và
ta không có cùng người mẹ".

Sự thật là Ruth đã sợ mẹ cô có thể viết những điều không dễ nghe về

dì Cao Linh. Và bây giờ có vẻ như là bà Cao Linh cũng có thể cắt bớt
những đoạn nói về bí mật của bà, cuộc hôn nhân với một tên nghiện ma túy
chẳng hạn. "Con không muốn phiền đến dì".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.