CON GÁI THẦY LANG - Trang 420

làm con đau đớn rất nhiều. Nhưng mẹ chịu không nhớ ra được là mình đã
làm gì…"

"Chẳng có gì cả" Ruth đáp.

"Mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ hy vọng là con có thể quên như là mẹ đã

quên. Mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ, bởi vì nếu mẹ làm tổn
thương đến con thì mẹ cũng rất buồn".

Sau khi họ gác máy, Ruth đã ngồi khóc cả tiếng đồng hồ vì hạnh phúc.

Chẳng bao giờ là trễ với mẹ con họ cái việc người này tha thứ cho người
kia và cho nhau. Bây giờ khi Ruth ngồi nhìn vào tấm chân dung, cô nghĩ về
mẹ cô hồi còn bé, về bà ngoại cô ngày còn trẻ. Đây là hai người đàn bà đã
tạo nên cuộc đời cô, những người trong cốt cách cô. Họ làm cho cô đặt ra
câu hỏi liệu những trật tự và mất trật tự trong đời cô có phải là do sự may
rủi, do sự tự khẳng định của cô hay là do hành động những người xung
quanh. Họ dạy cô lo lắng. Nhưng cô cũng học được rằng những điều cảnh
báo này sớm qua đi, nó không chỉ đơn giản làm cô sợ hãi, mà còn buộc cô
tránh những bước đi sai lầm của họ để hy vọng vào một điều gì tốt đẹp hơn.
Họ muốn cô xóa bỏ hẳn những lời nguyền.

Trong phòng làm việc của mình, Ruth quay về quá khứ. Chiếc máy

tính cá nhân trở thành cái khay cát. Ruth lại là đứa bé con sáu tuổi, cái tay
bị gẫy đã lành, bàn tay kia cô cầm một chiếc đũa sẵn sàng đoán từ. Dì Báu
đến, như thường lệ ngồi xuống bên cô. Khuôn mặt yêu kiều, cũng xinh đẹp
hệt như trong tấm hình, bà mài mực vào nghiên mực đoản.

"Hãy nghĩ về dự định của con" dì Báu nói. "Cái gì ở trong tim con, cái

gì con muốn truyền vào lòng người". Và bên nhau, Ruth và bà ngoại cô bắt
đầu. Chữ nghĩa tuôn ra. Họ trở thành một người, sáu tuổi, mười sáu tuổi, 46
tuổi, 82 tuổi. Họ viết về những điều đã xảy ra, tại sao nó lại xảy ra, họ có
thể làm những điều khác xảy ra như thế nào. Họ viết về những chuyện lẽ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.