CON HOANG - Trang 8

Mẹ ngửa mặt lên trời, giang rộng đôi tay như đôi cánh, duỗi nằm

trên bờ bãi nâu mịn phù sa. Mầm cỏ ấu, non, mềm, nhọn lâm xâm
làn da mỏng. Tỉnh ngộ và si mê. Si mê và hoang tưởng. Gương mặt mẹ
rạng rỡ, thân thể mẹ căng đầy, mẹ ôm chặt lồng ngực, khe khẽ âm
thầm mơ ước, đắm say...

Có tiếng sột soạt phía ruộng ngô làm mẹ giật mình. Thế là tỉnh

cơn mơ. Cơn mơ hoang dại ban chiều. Mẹ tần ngần. Dòng sông
vừa mới đây, hồng hào và lộng lẫy, sao giờ lại đen ngòm như mực,
bất động vô hồn như một cái xác khổng lồ? Gió rười rượi dạt dào
sao bỗng dưng trở nên cay nghiệt chích những mũi kim lạnh buốt
sống lưng?

Mẹ kéo nghiêng tà áo che sườn, trườn mình vào bãi ngô trốn

lạnh. Bãi ngô xanh rủ lá âu sầu chả khác gì một đoàn quân thất
trận. Chớp lóe lên, rách trời, mẹ nhìn rõ mẹ không mặc áo quần.
“Sao mình lại thế này nhỉ?!”. “Xẹt”, một tiếng sét inh tai đáp lại. Mẹ
sợ hãi túm chặt những cây ngô. Hoảng sợ: “Trời ơi, ai đã đưa mình
đến đây? Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại ở truồng?”

Mưa. Lưa thưa những hạt lạnh đậu trên lá ngô thô ráp. Những

chiếc lá ngô ram ráp, lông tơ dày, trắng như những sợi tóc bạc.

Mưa tạnh. Mẹ đứng lên phủi đám bẩn trên chiếc áo trong tay.

Những chiếc lá ngô như những bàn tay ram ráp quệt vào mặt mẹ. Mẹ
quờ quạng đi. Mẹ gạt những chiếc lá ngô sắc cho khỏi cứa vào mặt
mẹ. Mẹ bơi trong ruộng ngô để về nhà.

- Em...!

- Ma!

Mẹ kêu lên và cắm đầu cắm cổ chạy. Bãi ngô rậm như rừng.

Những cây ngô ràn rạt gãy dưới chân mẹ. Lá ngô như lưỡi mác cứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.