CON HOANG - Trang 9

vào mặt mẹ. Tối mày tối mặt, mẹ không còn xác định được đâu là
đích là bờ. Mẹ chạy ngoằn ngoèo như trèo đèo lội suối. Mệt đứt hơi,
mẹ dừng lại, vịn vào cây để thở. Trời, một bóng đen như con hổ
chồm tới vồ mẹ. Mẹ há miệng hít một hơi thật sâu, chưa kịp hét,
con hổ đã ôm trọn mẹ trong lòng, cái miệng nó ngậm trọn môi của
mẹ. Mẹ ra sức vẫy vùng, đạp, đấm, đá trong kiệt sức và vô vọng.

Đêm. Buông lơi. Buông xuôi. Thú dữ điên cuồng ôm chặt mẹ, bọc

kín mẹ, ranh mãnh hiên ngang xé toạc, xộc vào. Mẹ đau đớn. Mẹ
tuyệt vọng:

- Hạnh ơi cứu em! Cứu em với Hạnh ơi!

Thú dữ cất lên lời. Giọng khan đặc, dữ dằn:

- Em quên cái thằng Hạnh đó đi!

Mẹ ri rỉ khóc. Tiếng khóc của mẹ yếu ớt, mảnh hơn cả tiếng

mèo hen sắp chết.

- Hạnh ơi cứu em!

Từng tảng mây đen sừng sững che tối khoảng trời. Đàn chim lợn

nhao nhao ẹc ẹc ẹc ẹc, khạc, khạc khạc khạc, như chực khạc những cục
máu đen vướng trong cuống họng tọng thẳng vào mặt mẹ. Ôi, mẹ của
tôi. Còn gì nữa đâu, thiếu nữ tuổi trăng tròn.

Tiếng hát đồng dao của trẻ trâu hôm nào trêu anh Hải cọm:

“Hai vợ chồng, chông vợ hài, lấy cái gai cài lỗ đít,...” ù ù bên tai mẹ.
Nước mắt tứa tuôn thũng đuôi mắt, sũng ướt thái dương, đầm đìa
mái tóc. Nước mắt khô để lại vầng thái dương sạn cát, mái tóc bết
như một tảng bánh đa kê. Mắt mẹ ráo hoảnh. Mẹ không dám nghĩ
tới về nhà. Không dám nghĩ đến ngày mai. Mẹ chẳng nghĩ gì cả. Mẹ
không còn sức. Mẹ nghĩ tới Hạnh người yêu của mẹ. Nước mắt lại tứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.