CON HỦI - Trang 120

Valdemar cầm lấy tay cô gái trong lòng bàn tay mình, không chịu rời ra,
chàng nói dịu dàng một cách lạ lùng:
- Xin tiểu thư đừng lo. Tôi đã đoán trước khá nhiều điều, bây giờ thì tôi đã
rõ hết mọi chuyện và tôi sẽ hết sức cố gắng để tiểu thư không phải chịu dày
vò nữa…
- Cảm ơn ông. Tôi chỉ lo cho em Luxia.
- Đáng lo nhất là tiểu thư kia. Luxia còn bé, rồi sẽ qua, không có hậu quả gì
nghiêm trọng. Xin tiểu thư đừng quá bi quan. Tôi sẽ hết sức cố gắng để ở
Xuodkovse này có lại sự thoải mái như xưa.
Những lời ấy khiến Xtefchia hoảng sợ.
- Nhưng tôi không muốn vì tôi mà lại có chuyện hiểu lầm… Tôi không
muốn ông ấy… Tôi không muốn gây hại cho ai cả…
Xtefchia rất đỗi bối rối, bởi Valdemar vẫn không chịu buông tay nàng.
Nàng định rút tay ra nhưng càng càng nắm chặt hơn.
- Xin cô cứ tin tưởng ở tôi - chàng đáp vẻ cương quyết - Tôi sẽ hành động
theo cách tế nhị nhất. Nhưng việc ông ấy ra đi sẽ khiến cho mọi người vui
vẻ, kể cả Luxia đang lầm lạc, không kể bản thân tôi.
Chàng vui vẻ nhìn thẳng vào mắt nàng và nói:
- Đến lúc phải đi rồi! Xin tiểu thư chớ buồn phiền về bất cứ điều gì, tôi xin
tiểu thư đấy!
Chàng cúi chào rồi bước ra.
"Nàng thật cao thượng và thật tuyệt vời!" - ra đến hành lang chàng thì thầm
khẽ nói.
Xtefchia trở về phòng riêng. Nàng cầm quyển sách đang nằm trên bàn con
mở ra định đọc nhưng đầu óc cứ để đâu đâu, không thể hiểu nổi chữ nào.
Tai nàng vẫn vang vang giọng trầm trầm của Valdemar, tay nàng vẫn còn
hơi ấm tay chàng. Nàng ngồi yên, sợ làm động đến sự yên tĩnh ngọt ngào
ấy.
Có tiếng máy ô tô nổ ròn, tiếng người nói ở trước nhà rồi lại yên lặng.
- Ông ấy đi rồi - Xtefchia khẽ thì thầm - Nhưng hai người thật khác nhau
một trời một vực - hắn ta và ông ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.