CON HỦI - Trang 190

ngoặc bên cạnh cái câu tôi nói ban đầu. Đối với những người mà tôi không
quan tâm, nếu được mời cùng lắm tôi đến dự tối cho vui chứ không bao giờ
đến mừng ban ngày.
Xtefchia bối rối, nàng cất tiếng gọi to:
- Luxiu! Luxiu!
Valdemar ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư không đi một mình sao?
- Tôi đi cùng Luxia, nhưng không hiểu con bé biến đâu mất.
Đúng lúc ấy có tiếng lá cành sột soạt và Luxia chạy lao ra từ bụi cây, mặt
cô gái ửng hồng, mắt long lanh sáng.
- Em chạy đi đâu lâu thế? - Xtefchia hỏi.
- Em chạy đi nhặt hạt dẻ. Nhiều ơi là nhiều!
- Ở đâu vậy? Chắc em nhặt được kha khá, nếu quả có nhiều đến thế? -
Valdemar hỏi, nhìn cô bé thăm dò.
Luxia cúi mặt.
- Em không nhặt, chỉ ăn tại chỗ thôi. Mà cũng xa lắm.
- Thật là lạ, sao không thấy trên người em dấu vết của cuộc chạy băng rừng
xa đến thế qua các bụi cây?
Xtefchia bật cười.
- Và em tốn ít thời gian quá đấy, bởi em chỉ biến mất ngay trước khi đại
công tử xuất hiện. Ôi! Cô bé… Em không chào đại công tử à?
- Cô gái dính vào vụ áp phe hạt dẻ - Valdemar thốt lên với nụ cười là lạ.
Luxia đỏ mặt chào Valdemar với vẻ rụt rè. Cô hiểu là cô đã đoán đúng mục
đích chuyến viếng thăm này và đâm e ngại.
Bây giờ thì cô tin chắc là Valdemar chú ý đến Xtefchia. Từ chỗ nấp, cô
quan sát hai người rất rõ. Cô không nghe được lời họ nói, chỉ loáng thoáng
thấy tiếng thôi, nhưng nụ hôn đặt lên tay Xtefchia đối với cô là một bằng
chứng rất quan trọng.
- Anh Valđy, anh cưỡi ngựa hay đi xe đến đây thế? - Cô hỏi sau một phút
im lặng, mặt giả vờ ngây thơ.
- Bằng xe kiểu Mỹ. Có nhẽ đến lúc ta về chứ?
Chàng mất hứng trò chuyện trước mặt Luxia. Họ quay về khi đến chỗ xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.