CON HỦI - Trang 192

cố gắng chút nào. Chỉ có những sợi dây cương lằn sâu vào tay chàng khiến
găng tay như bị cắt đứt, trên thái dương chàng rịn ra mấy giọt mồ hôi, lông
mày chàng nhíu lại, cánh mũi nở rộng.
Đột nhiên ánh mắt chàng từ trên cao dội xuống mắt Xtefchia đang ngẩng
nhìn đăm đăm, ánh mắt bình tĩnh mà sao chết người! Nàng chợt rùng mình.
Họ nhìn nhau. Chàng hơi mỉm cười, bằng mắt hơn là bằng miệng, và với vẻ
chân tình thân thiết chàng cúi người thì thầm hỏi:
- Tiểu thư có sợ không?
Giọng chàng đầy âu yếm.
- Không - nàng kẽ đáp.
Nếu như có thể hoàn toàn cởi mở, nàng sẽ trả lời rằng chưa bao giờ nàng
thấy thích thú như thế này. Nàng e chàng đọc được qua mắt mình câu trả lời
ấy, nên nàng hạ mi mắt xuống, đỏ mặt sung sướng.
Với một ít nỗ lực của chàng, lũ ngựa mồm đầy bọt chậm bước hẳn. MỘt
làn hơi dày đặc toả ra từ thân mình chúng như khói, những cánh mũi nở
rộng phà ra từng luồng hơi, mõm chúng sùi ra từng dòng bọt trắng, mắt loé
lửa. Những chiếc cổ đe nhu nhung ướt rượt nước. Hăng hái và bất yên,
chúng chạy một nước kiệu điên cuồng, đầu hất hất và nhá nhá hàm thiếc.
Nom chúng giống như những vị thần đã chịu khuất phục nhưng vẫn còn
điên cuồng lắm.
Dòng máu Ả Rập sôi tràn trong huyết quản chúng, màng tĩnh mạch nổi hằn
lên như những dây chão trên thân hình. Chúng điên cuồng đập móng xuống
đất, hẳn chúng buộc phải tuân phục sức mạnh ghê gớm và ý chí sắt thép
của con người, nhưng chỉ cần hở ra một chút tự do là chúng sẵn sàng vùng
ra trong một cơn điên cuồng mới, để lao vào không gian như một đàn nhân
mã.
Velđemar cảm thấy rõ điều ấy chàng cảnh giác giữ chặt dây cương trong
tay và khi Xtefchia đề nghị chàng trao cương cho nàng, cànhg lắc đầu phản
đối.
- Nhưng ông mệt rồi, ông hãy nghỉ một lát, tôi sẽ đi chầm chậm thôi -
Xtefchia nài.
- Không, thưa tiểu thư, chưa đến lúc, tôi phải buộc chúng yên hẳn nhu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.