CON HỦI - Trang 209

lúc nào cũng phấp phỏng sợ bị người ta nhận thấy tình cảm của nàng, nỗi e
ngại ấy cộng với cái ngời ngợi trong ánh mắt càng làm cho nàng trở nên
tuyệt diệu vô cùng.

- Xtefchia! - Ông Rudensky vui sướng kêu to, đứng bật dậy khi thấy con
gái bước vào.
- Cha!
Sau hồi lâu chào hỏi, Xtefchia hỏi thăm mẹ, các em, nhà cửa và láng giềng.
Ông Rudensky sung sướng nhưng có vẻ thăm dò ngắm con. Mãi sau ông
mới bảo:
- Xtefchia, con có biết mẹ nhắn gì con không?
- Mẹ nhắn gì kia ạ? - nàng hỏi.
- Mẹ bảo cha phải đưa con về. Cha mẹ nhớ con lắm.
Xtefchia sững người. Môi nàng hé ra như định thốt lên một tiếng kêu. Đôi
đồng tử dãn rộng nhìn chằm chằm vào mặt người cha, gần như kinh hoàng.
- Con…về nhà ư?… Hở cha?…
- Cha đến đón con đây - ông Rudensky nhắc lại.
Cô gái cúi đầu. Đôi mắt nàng nhìn cha đầy thoảng thốt, sợ sệt, rồi nàng cụp
hàng mi xuống. Hàng mi dài mượt chợt rủ bóng xuống khuôn mặt tái hẳn
đi.
- Không thể được! - nàng lắp bắp.
- Tại sao?…
- Bởi hợp đồng với phu nhân Elzenôvxka là… một năm. Không thể bỏ…
con đã…hứa thế rồi.
- Cha tin là bà ấy muốn lưu con lại lâu hơn nhưng con cũng nên nghĩ đến
cha mẹ chứ.
Xtefchia đột ngột lao vào lòng cha.
- Con biết, con biết chứ, nhưng cha thân yêu, đâu thể làm thế được! Họ sẽ
nghĩ thế nào?… Không, không, không thể được đâu! Cha ơi! Con yêu cha
mẹ lắm, y nguyên như ngày trước, nhưng… bây giờ mà trở về nhà?…
Không thể!… Phải ở đến cùng cha ạ!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.