CON HỦI - Trang 210

Nàng nói hấp tấp, rời ra khỏi ngực cha, nhìn cha khẩn khoản. Ông
Rudensky ôm con, nhưng vẻ mặt ông đầy lo lắng - những sự nghi ngờ đã
bắt đầu biến thành sự thực.

- Mẹ con lo lắm, bởi mẹ yêu thương con vô cùng. - ông thốt lên với nỗi
buồn không che đậy.
Xtefchia vùng ra. Mặt nàng đỏ bừng, mắt long lanh lệ. Tay nàng làm một
động tác như định ôm lấy đầu, đầy tuyệt vọng. Môi nàng mím chặt. Ông
Rudensky ngạc nhiên nhìn con.
- Kìa con, con làm sao thế?…
- Không có gì đâu, cha ơi, không!… Con chỉ muốn nói rằng nếu như… cha
mẹ nhất thiết muốn thế… thì con sẽ về, nhưng…
- Xtefchia!
Ông Rudensky ôm nàng trong vòng tay người cha.
- Con gái thân yêu, con gái tốt bụng của cha… Cha đùa đấy mà! Con sẽ ở
lại… đâu thể phá hợp đồng được, con nói phải, chúng ta đã hứa rồi. Cha chỉ
muốn biết, con có…
Ông bối rối lắp bắp:
-… Con có còn yêu cha mẹ nữa không…
- Cha ơi! Cha không tin sao? - nàng kêu lên, đôi mắt tràn lệ.

Nhưng trong tiếng kêu đó đã vang ngân nốt nhạc chiến thắng. Nàng âu yếm
ôm lấy cổ cha, hôn vào mặt cha, áp vào người ông, lòng tràn đầy biết ơn,
không thể giấu được niềm vui sướng. Tim nàng đập nhịp lo lắng bởi đã
khiến cha phiền lòng, nàng muốn đem sự âu yếm khoả lấp đi giây phút khó
chịu vừa rồi.

Mặc dù đã đoán được nhiều điều, ông Rudensky vờ như không thấy gì.
Sau hồi lâu mủi lòng, Xtefchia trở nên hết sức vui vẻ. Nàng kể cho cha
nghe vài chuyện vui gần đây, nàng nói tới cuộc tham quan trang
Guenbôvitre, về chuyện tếu của Trestka, nàng cười đùa, khiến cho ông
Rudensky cũng vui lây. Nhưng ngắm con khi nàng nói về giới quý tộc, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.