CON HỦI - Trang 213

- Vâng, em đây. Ông vẫn nhận ra em sao?
- Cô làm gì ở đây?…
- Em đi với chồng em ngang qua đây, ghé vào dự tiệc của bá tước. Vợ
chồng em định sang Pêterburg.
Valdemar tò mò và không thấy vui vẻ nhìn người phụ nữ. Một thoáng đỏ
lướt qua mặt chàng.
Tử tước phu nhân túm chặt tay chàng, đôi mắt màu bia đắm đuối, nóng
bỏng và đầy nhục cảm, áp sát gần chàng. Từ đôi môi bé nhỏ thoảng ra
những tiếng thì thầm say đắm:

- Bao giờ anh cũng là của em! Em yêu anh!…
Chàng bước lui một bước, môi chàng run rẩy giễu cợt.
- Vêra! Đâu phải ta đang ở Lâu Đài Bạc. Hãy biết nghĩ chứ!
- Anh quên em rồi sao? Anh quên em rồi!…
Ánh giận bừng lên trong mắt chàng.
- Tử tước phu nhân, đề nghị bà bình tĩnh nào! - chàng dằn giọng.
Phu nhân ưỡn thẳng người kênh kiệu, ánh mắt lạnh lùng sục sạo dọc thân
hình chàng.
- Tôi vẫn bình tĩnh đây, tôi chỉ muốn nói với ông một điều thôi. Thời gian
này ta không còn dịp nào gặp nhau nữa đâu, ngày mai tôi đi rồi.
- Xin lĩnh ý, - chàng đáp khô khốc.
Bà khoác tay chàng, dẫn chàng vào phòng ở góc nhà, đóng chặt cửa lại.
Đại công tử lừ lừ nhìn bà. Một nụ cười giễu cợt run rẩy ở khóe môi chàng,
mắt chàng long lanh ánh hài hước. Tử tước phu nhân đứng sát lại gần
chàng, chạm ngực vào người chàng. Đôi cánh tay để trần thơm nức vội vã
quàng quanh cổ chàng, bà gắn chặt môi vào môi chàng, nồng nàn thì thào:
- Bao giờ em cũng yêu anh, cũng khát khao anh! Hãy tới Rôma với em nhé,
em là của anh…của anh…yêu em đi!…
Chàng đẩy bà ra hơi phũ phàng.
- Vêra, hãy quên những ngày đã qua. Những ngày ấy đã qua hẳn rồi.
- Ở mãi đất nước này anh trở nên lạnh lùng rồi đấy. Hãy tới lâu đài bạc, chỗ
chúng mình ngày xưa ấy, nhớ không anh?…Ở phòng khách nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.