CON HỦI - Trang 217

- Hãy bỏ vẻ giá băng đáng ghét kia đi! Nó kích thích em quá chừng, nhưng
quá đủ rồi!…Nàng rít lên qua đôi môi đắm đuối như mê cuồng mím chặt.
Rồi nàng ưỡn cả người về phía sau như con rắn, kêu lên không kìm giữ nổi.
- Đừng nhìn em thế! Sao anh giễu cợt thế!…Mắt anh chấp chứa bao ánh
thép, anh chẳng khác gì con sư tử nhìn miếng mồi. Anh thật đáng thèm
muốn biết bao nhưng cũng thật đáng sợ!…
Đại công tử bật cười. Sự khinh mạn thoát ra qua giọng chàng:
- Vậy thì tôi tha cho cô đó, Vêra, khỏi những móng vuốt của tôi, ha, ha,
ha!…
Giọng chàng vang ngân hoang dã.
Tử tước phu nhân tò mò vươn đầu lên, mắt thoáng một ánh chớp. Nàng nói
khẽ hơn, nhưng đầy lo ngại:

- Có kẻ nào đó đang kiềm giữ anh… Hãy nói đi, ai vậy?…Một nữ chúa mới
chăng?…Cô ta có đấy, em cảm thấy rất rõ.
Đại công tử dập tắt điếu thuốc. Chàng thấy đã quá đủ. Chàng đứng lên,
bước lại gần tử tước phu nhân, mắt chàng rừng rực. Quả thực lúc này nom
chàng thật đáng sợ. Đôi môi chàng nhăn, đầy giễu cợt.
- Vêra! - chàng gọi giật giọng.
Tử tước phu nhân nhổm người, vươn hai tay ra đón. Những viên kim cương
trên những ngón tay nàng rung rẩy loé lên muôn sắc cầu vồng. Valdemar vồ
lấy hai khuỷu tay nàng, điên cuồng bóp chặt. Nàng ngã xuống đệm tràng
kỷ, thều thào bằng giọng mê đắm:

- Bây giờ thì màn sương hãy trùm phủ hai ta…
Valdemar nghiêng người thốt lên, giọng đã hoàn toàn bình tĩnh:
- Chỉ một mình phu nhân thôi. Tôi phải đi. Chúc bà vui vẻ ở kinh thành
Peterburg.
Chàng buông tay bà ra và bước lui.
Vêra chồm dậy, ngồi lên. Mặt bà đỏ rực.
- Anh đi thật sao?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.