CON HỦI - Trang 252

cỗ xe. Nhưng bốn con ngựa Ả Rập vẫn phi nước kiệu nhanh về phía ga xe
lửa, xa dần điền trang Guenbôvitre khó chịu kia, cái điền trang giống như
giấc mộng vàng của bá tước tiểu thư đang khuất dạng trong sương mờ.
Trong toà lâu đài người ta chẳng buồn, nhưng không khí cũng khác. Mọi
người đều như chìm đắm trong nỗi yên tĩnh ưu tư sau mấy ngày ồn ã. Họ
dạo bước trên những lối nhỏ của khu vườn mùa đông, ghé thăm hầm rượu,
ghé nhà trồng dứa và xuống thăm thung lũng hoa hồng xinh tươi. Ai cũng
thầm tiếc khi nghĩ rằng ngày mai họ đã phải rời xa tòa lâu đài kỳ diệu này.
Không ít người khẽ buông một tiếng thở dài, không ít đôi mắt thầm dõi tìm
cái điều đã từng là trục chính của những ngày hội vừa qua, là điểm chính
yếu của tòa lâu đài.
Xtefchia không thở dài, cũng không đưa mắt dõi theo Valđemar, nàng chỉ
trầm ngâm lặng lẽ. Nàng cảm thấy những tình cảm phân vân kỳ lạ: nàng
muốn rời bỏ nơi đây mà sao không thể, nàng muốn trốn chạy - sao có gì
kéo nàng lại, nàng muốn chống cự sao có gì thầm lên tiếng bảo nàng:
"Muộn mất rồi!" Lòng nàng nặng nề như thể tòa lâu đài khổng lồ này đang
đè nặng lên người nàng. Sự xa hoa, vẻ tuyệt diệu lại bắt đầu khiến nàng bật
lên nức nở. Những thứ tình cảm khác nhau đang dày vò nàng, thiêu đốt như
lửa cháy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.