CON HỦI - Trang 273

- Không ạ, con chưa bao giờ nói đến cái tên ấy, mãi đến lúc ra đi con mới
nói cho đại công tử hay, khi ấy ông ấy hỏi.
- Ồ, thì ra ông ấy có hỏi?
- Lúc đó con đã ngồi lên xe rồi.
- Ra thế! Vậy khi con đi thì cụ Machây vẫn còn khỏe chứ?
- Không thấy cụ kêu ca gì cả.
- Vậy thì chắc cụ đã được đại công tử nói cho biết và vì thế mà ngã bệnh, -
ông Ruđexki thì thầm như tự nhủ.
- Cha nói gì thế? Cụ được biết chuyện gì kia ạ?
- Khoan đã, con. Lát nữa rồi con sẽ hiểu.
Ông mở ngăn kéo bàn, lấy ra một gói to, bọc cẩn thận trong thứ giấy đã ngả
vàng, buộc bằng một dải lụa đen. Ông đưa gói ấy cho Xtefchia, nói giọng
run run:
- Đây là thứ bà gửi cho con. Bà bảo cha đưa cho con sau tang lễ. Lúc lâm
chung, bà rất lo lắng cho con, bà để lại cho con vật kỷ niệm quý giá nhất
của bà. Đây là vật rất thiêng liêng của bà con đấy… Con nhớ hãy kính
trọng nó nhé, con của cha, và… xin Chúa hãy che chở cho con! Chúc con
ngon giấc!
Xúc động, mắt long lanh lệ, ông Ruđexki hôn Xtefchia đang nghẹn ngào,
rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Nàng đứng tại chỗ như trời trồng, xoay xoay trong tay gói nặng bọc giấy đã
ố vàng, thoảng mùi giấy cũ kỹ. Lòng Xtefchia lẫn lộn lo âu, sợ hãi và tò
mò, không rõ có gì nằm dưới dải băng đen buộc chéo kia. Nàng đưa mấy
ngón tay sờ lần thứ bọc bên trong và đoán ra rằng đó là một quyển sổ. Nàng
chạy vội về phòng riêng, miệng thì thầm như kẻ đang mê sảng:
- Kỷ vật quý báu nhất của bà… thành tích của bà… Bà lại tặng cho riêng
ta… Vì sao vậy nhỉ?…
Một nỗi lo âu thầm lặng chợt khiến nhịp tim nàng đập nhanh hơn. Lao vào
phòng riêng, Xtefchia cài chặt cửa lại.
- Ông đã đưa cho con chưa? – Phu nhân Ruđexka hỏi chồng khi ông bước
vào phòng.
- Đưa rồi. Nó đã trở về buồng. Tội nghiệp con tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.