CON HỦI - Trang 300

cay độc.
Chân dung cha chàng cũng mang nét buồn bã ấy, cũng ánh mắt dửng
dưng nguội lạnhb ấy.
Mẹ chàng, trông giống hệt công tước phu nhân Podhorexki, xinh đẹp và
trẻ trung, nhưng cũng chẳng mang trên nét mặt dáng vẻ nào của hạnh phúc
cả.
Valdemar đi một vòng quanh phòng. Chàng bừng bừng trong dạ, vẻ
châm biếm ngày càng hiện rõ trên môi chàng. Cuối cùng chàng dừng lại
trước chân dung bà nội. Chàng ngắm rất lâu, chăm chú.
- Cả ở đây cũng thế, - chàng thốt lên khe khẻ, buông người xuống chiếc
trường kỷ.
Chàng nhìn mãi đôi mắt đẫm bi thương, toát lên tâm trạng tuyệt vọng,
chàng nhìn vẻ u uẩn của toàn bộ dáng hình. Nỗi buồn tỏa ra từ mỗi chi tiết,
thậm chí hình như cả từ những nếp gấp của tà áo dài nặng nề kia. Valdemar
ngồi lặng đi trong suy tư. Đột nhiên chàng đứng phắt dậy, ném ra chung
quanh ánh mắt đầy giễu cợt, chàng thốt lên giọng cay đắng:
- Họ có đủ tước hiệu, địa vị, gia tộc, tiền của, nhưng thử hỏi hạnh phúc đâu
nào? Ta không hề thấy!.
Chàng bật cười cay đắng, nhún vai, nói khẽ hơn:
- Ta không hề biết đến hạnh phúc trong lịch sử dòng họ ta.
Chân dung của bà Gabriela Mikhorovxki, to bằng người thật, treo gần
cửa ra vào, hai bên có hai tấm rèm nhung nặng nề treo rủ từ trần nhà xuống
sàn. Valdemar nhấc một tấm ở bên trái. Chàng thâý một khoảng trống trên
tường lót gỗ sồi. Chưa buông tấm nhung xuống, chàng đưa mắt nhìn sang
bên kia chân dung, nghĩ thầm:" Bên ấy là chỗ dành cho ông nội Machây,
còn ở đây? ..."
Bức tường gỗ sồi nhẵn nhụi nhiều vân đẹp như một câu đố bí ẩn đối với
chàng, nhưng chàng không hiểu tại sao lòng mình chợt thoáng qua bóng
đen u ám của nỗi lo sợ dửng dưng. Một nỗi phập phồng lạ lùng nào đó như
toát ra từ bức tường trống ,ày, len vào tâm hồn chàng. Đại công tử rùng
mình.
- Gì thế nhỉ? - Chàng tự hỏi mình, hàng lông mày chau lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.