CON HỦI - Trang 316

- Phải đi thôi ... đi thôi ... mãi mãi. Chúa ơi! Chúa ơi! Hãy ban cho con sức
lực!...
Thân hình cô phản chiếu trong chiếc gương lớn treo ở chỗ ngoặt cầu thang
gác. Xtefchia thấy gương mặt mình thay đổi đến khó nhận ra, với đôi mắt
thâm quầng và vẻ đau đón trong đôi tròng mắt thảm thương.
Đúng lúc ấy cô chợt nghe sau lưng cô tiếng bước chân ai đó.
Xtefchia ngoảnh lại. Một người hầu phòng trẻ đang chạy xuống thang, nhảy
vài bậc một lúc. Theo sau y là cụ Janxenty.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Đại công tử đến.
Cô gái rùng mình. Cô làm một cử chỉ như chạy trốn, nhưng đôi chân cô
thốt nhiên nặng như chì.
Người Thụy Sĩ đã mở cửa sảnh dưới nhà.
Xtefchia đang bước xuống những bậc cuối cùng thì Valdemar bước vào.
Mặt chàng chợt rạng ngời, chàng nhanh nhẹn bỏ mũ và rút đôi găng tay ra.
Nàng đưa tay cho Valdemar.
Không nói một lời, chàng trai nâng tay nàng lên môi, chàng đưa mắt nhìn
vẻ mặt khác lạ của Xtefchia, hàng lông mày chợt nhíu lại.
Xtefchia khuất dạng trong khung cửa gần đấy. Nàng lao vào phòng mình,
hai bàn tay ôm ghì lấy thái dương nóng rực, khóc òa nức nở:
- Chúa tôi! Chúa tôi! Hãy cứu con với! ...
Nàng lên con sốt, một điều gì đó khác thường đang diễn ra ở nàng. Nép
người vào một góc ghế xôpha bên cửa sổ, nàng ngồi khóc và nghĩ ngợi
mông lung, nàng thậy nhẹ người vì Luxia đã bị bà mẹ giữ lại và nàng có thể
ở một mình hoàn toàn.
Tiếng gõ cửa phòng khiến nàng tỉnh lại.
- Ai đấy?
- Thưa, tôi, Jaxenty
Người nô bộc bước vào.
- Đại công tử rất muốn gặp tiểu thư . Hiện ngài đang ở trong phòng khách
trắng.
Xtefchia thấy cổ họng thắt lại đau nhói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.