CON HỦI - Trang 426

quẳng chúng đi e rằng mùi hương quá nồng sẽ có hại cho Xtefchia, nhưng
một vị giáo sư đã giữ ông lại.
- Thưa ông, không còn có hại nữa đâu, - giáo sư nói, với vẻ nghiêm trang u
buồn.
Ông Ruđexki chạy ra khỏi phòng, quỳ gối bên cạnh vợ, bà đang khom
người trên mặt đất thổn thức trước bức tranh Đức Mẹ.
Valđemar quỳ bên giường Xtefchia, bị giằng xé trong nỗi tuyệt vọng điên
cuồng, đang cuốn chàng đi vào chốn hư vô. Chàng ghì chặt đôi bàn tay bé
nhỏ của người trinh nữ, từ lồng ngực chàng bật ra những tiếng rên rỉ nghẹn
ngào, giống như tiếng gầm:
- Hãy sống! Hãy sống!… Lạy Chúa… Hãy ở lại… Đừng đi!
Và đôi môi chàng run rẩy áp chặt vào đôi tay nóng bỏng của Xtefchia.
Vầng trán nổi hằn những mạch máu, đẫm mồ hôi, hằn rõ nỗi đau đớn đang
áp vào tấm chăn, chàng cầu nguyện khẩn thiết, nức nở trong tiếng khóc khô
khốc. Chàng run lên trong cơn sốt nóng, một nỗi tiếc thương to lớn giằng
xé trong lòng chàng, nỗi tiếc thương không thể chứa đựng nổi ngay cả
trong lồng ngực sắt đá ấy của chàng.
Xtefchia mở đôi mắt đã đục như đôi vì sao đang lụi tắt, đầu lắc lư trên gối,
một tay nàng huơ huơ cạnh đầu như muốn xua đuổi một cái gì đó. Từ môi
nàng thốt ra những tiếng rời rạc và lộn xộn:
- Kia kìa… sợ quá!… Anh sẽ thoát!…Anh Valđy… Bao nhiêu hoa này…
Đó là lỗi của em! Anh đừng đi!…
- Em thân yêu của anh! Tỉnh lại đi em… hãy thương anh với! – Valđemar
thì thầm, chính chàng cũng như sắp ngất đi.
- Đừng trừng trị… chúng… Valđy…
Người nàng co giật. Hai bác sĩ có mặt trong phòng chạy lại, nhưng Valđy
không nhường chỗ. Chàng quỳ mãi, hai tay ôm chặt một bàn tay của nàng,
trán kề sát bên ngực nàng.
Lát sau, những cơn co giật lắng đi, Xtefchia nằm bất động, đầu oặt ra. Tóc
nàng phủ xuống vầng trán Valđemar.
Nàng thở thoi thóp, thái dương và cổ mạch máu phập phồng gấp gáp,
nhưng mạch đập chậm dần lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.