CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 87

thạch, lo cầu kinh, râu ria và bốc mùi, đúng như thánh Bernard mong muốn ở anh
ta. Về vấn đề này, chỉ cần các anh đọc cuốn Những chân dung

*

...”

“Đọc gì?”
“Các luật dòng, được lập ra khá muộn, sau khi dòng tu này đã khoác áo

thụng và xỏ đôi dép lê, ấy là nói vậy. Chẳng có gì tồi tệ hơn là một đội quân khi
chiến tranh đã qua đi. Chẳng hạn có thời điểm người ta cấm cãi lộn, cấm đả
thương một giáo dân Cơ đốc để trả thù, cấm mua bán với phụ nữ, cấm phỉ báng
sư huynh của mình. Một hiệp sĩ dòng Đền không được cho phép nô lệ trốn thoát,
không được mất bình tĩnh và dọa bỏ đạo theo quân Hồi, không được để ngựa đi
mất, không được cho đi bất cứ con vật nào trừ chó hoặc mèo, không được ra đi
nếu không có sự cho phép, không được hủy dấu triện của một thủ lĩnh, không
được ra khỏi doanh trại vào ban đêm, không được cho mượn tiền của dòng nếu
không ai cho phép hoặc không được ném áo xuống đất trong cơn nóng giận.”

“Từ các điều cấm, có thể suy ra những gì người ta thường làm,” Belbo nói.

“Đó cũng là một cách để vẽ lên bức tranh về cuộc sống thường nhật.”

“Xem nào,” Diotallevi tiếp lời. “Tối nọ, một hiệp sĩ dòng Đền nóng gáy vì

điều gì đó mà các sư huynh nói hoặc làm, liền cưỡi ngựa ra ngoài mà không được
phép, mang theo một cậu nhỏ Hồi giáo, trên yên ngựa đeo ba con gà trống thiến.
Anh ta tới chỗ một ả lăng loàn, dâng gà trống cho nàng rồi lao mình vào cuộc
mây mưa bị cấm đoán. Trong lúc cuộc trác táng diễn ra, cậu nhỏ Hồi giáo cưỡi
ngựa đi mất, thế là hiệp sĩ dòng Đền của chúng ta, mình mẩy mướt mồ hôi và bẩn
thỉu hơn cả thường ngày, cúp đuôi bò về trại. Để chuồn êm vào trong, anh ta đút
lót ít tiền (của dòng) cho một tên Do Thái cho vay nặng lãi bấy giờ đang chực sẵn
như con kền kền đậu trên cành...”

Chính ngài nói đó

*

, Caiaphas

*

,” Belbo chen vào.

“Ở đây chúng ta chỉ đang dùng lối nói rập khuôn thôi. Với số tiền đó, hiệp sĩ

dòng Đền cố lấy về nếu không phải là cậu nhỏ người Hồi thì ít nhất cũng là một
con ngựa nom tương tự. Nhưng một hiệp sĩ dòng Đền khác nghe được về tai nạn
này và một tối - chúng ta biết rằng tính đố kỵ là đặc điểm cố hữu trong những
cộng đồng như thế này - anh ta buông vài ngụ ý khá rõ ràng trong bữa tối, khi
món thịt được bày lên. Người chỉ huy sinh lòng nghi, kẻ bị tình nghi lắp bắp, đỏ
mặt, rồi rút dao găm ra lao vào sư huynh của mình...”

“Vào tên luồn cúi phản trắc,” Belbo sửa lại lời anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.