CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 12

máy bay. Giờ chúng kết thành một vòng hoa kinh hoàng của những hình nộm giả
tạo nằm đó mà sùng bái Con lắc; như thể con cái của Lý trí và Khai sáng bị đày
đứng gác vĩnh viễn cho biểu tượng tối thượng của Truyền thống và Minh triết.

Những vị khách buồn chán trả chín phơ-răng ở quầy hay vào cửa miễn phí

trong ngày Chủ nhật có thể tin rằng các tôn ông thế kỷ 19 già cỗi - râu ngả vàng
vì chất nicôtin, cổ áo nhàu nhĩ và nhờn mỡ, cà vạt đen, áo choàng dài bốc mùi bột
thuốc lá, ngón tay ố axít, trí óc bị ăn mòn bởi nỗi ghen tị nghề nghiệp, những
bóng ma nực cười gọi nhau là cher maître

*

- đã đặt những vật trưng bày này ở

đây bởi một khát vọng thánh thiện là giáo dục và mua vui cho những tay trưởng
giả và những kẻ đóng thuế cấp tiến, cũng để tán tụng hành trình tiến bộ nguy nga
của nhân loại. Nhưng không: Saint-Martin-des-Champs khởi thủy là một tu viện,
chỉ sau này mới biến thành bảo tàng của Cách mạng

*

và bản tóm lược tri thức bí

hiểm. Đám tàu bay, những cỗ máy tự động, những bộ xương điện từ kia, đang
tiếp tục cuộc đối thoại mà câu chữ vẫn còn chơi trò cút bắt với tôi.

Tập catalog vờ vĩnh thông báo với tôi rằng công trình đáng nể này được các

tôn ông trong Hội nghị Quốc ước khởi xướng, họ muốn đem đến cho công chúng
một ngôi đền của mọi lĩnh vực kỹ nghệ và thương mại mà người ta có thể thăm
thú được. Nhưng làm sao tôi tin nổi điều ấy khi mà bao từ ngữ từng được dùng để
miêu tả công trình này lại chính là những từ mà Francis Bacon từng sử dụng để tả
Ngôi nhà Solomon trong cuốn Tân Atlantis?

Phải chăng chỉ mình tôi - cùng với Jacopo Belbo và Diotallevi - đã đoán ra

sự thật? Câu trả lời có lẽ sẽ đến vào đêm nay. Tôi phải tìm cách nán lại trong bảo
tàng này qua giờ đóng cửa và đợi ở đây đến nửa đêm.

Họ sẽ tới đây bằng cách nào? Tôi hoàn toàn không biết. Có thể một vài

đường ống trong hệ thống cống ngầm ở Paris nối viện bảo tàng với một điểm
khác của thành phố, không chừng là gần đài tưởng niệm cổng Saint-Denis.
Nhưng tôi chắc chắn là, nếu rời khỏi đây, tôi sẽ không có cách nào tìm được
đường quay trở vào nữa. Tôi phải trốn đâu đó trong tòa nhà này.

Tôi cố gạt bỏ sức mê hoặc của nơi này và lạnh lùng quan sát gian giữa giáo

đường. Giờ tôi không tìm kiếm sự hiển linh mà là thông tin. Tôi thầm mường
tượng rằng trong các phòng khác thì sẽ khó mà tránh khỏi cặp mắt những tay bảo
vệ đi kiểm tra vào giờ đóng cửa xem có tên trộm nào ẩn náu không. Tuy vậy, gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.