CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 130

với chừng hai trăm con chiên. Một hòn đá trên sàn gian cung thánh được nâng
lên, để lộ ra một chiếc hộp mà theo như lời kể thì chứa một số cảo bản rất cũ. Chỉ
có cảo bản thôi sao? Chúng ta không biết chính xác chuyện gì xảy ra sau đó,
nhưng trong những năm về sau, vị linh mục kia trở nên giàu mít đố đổ vách, vung
tiền như rác, sống cuộc đời phung phí và cuối cùng bị đưa ra tòa án tôn giáo. Nếu
chuyện gì đó tương tự đã xảy ra với một trong hai kỵ binh kia thì sao? Hoặc là
với cả hai? Ingolf đi xuống trước, ta hãy coi như anh ta tìm thấy một vật báu gì
đó đủ nhỏ để giấu trong áo. Anh ta trở lên và không hé một lời với các bạn đồng
hành. Ồ, tôi là một người bướng bỉnh, nếu không thì tôi đã chẳng sống cuộc sống
như tôi có.”

Viên đại tá miết ngón tay qua vết sẹo rồi đưa hai tay lên hai bên thái dương

và vuốt tóc tới gáy, cho chắc là mái tóc nằm yên một chỗ.

“Tôi tới bưu điện trung tâm ở Paris kiểm tra danh bạ trên khắp cả nước, tìm

người mang họ Ingolf. Tôi chỉ tìm thấy một nhà duy nhất, ở Auxerre, liền viết
một lá thư giới thiệu mình là một nhà khảo cổ học nghiệp dư. Hai tuần sau tôi
nhận được phúc đáp từ một bà đỡ già, con gái của vị Ingolf mà tôi đã nghe danh
qua tờ báo. Bà ấy rất tò mò muốn biết vì sao tôi lại quan tâm đến ông ta. Trên
thực tế, bà ấy hỏi, Vì Chúa, liệu tôi có thể kể cho bà ấy điều gì đó không? Tôi
nhận ra có một bí ẩn nào đó ở đây nên liền tức tốc tới Auxerre. Mademoiselle
Ingolf sống trong căn nhà nhỏ bám đầy thường xuân, cánh cửa gỗ chốt bằng một
sợi dây móc vào đinh. Một cụ bà - sạch sẽ, tốt bụng và ít học. Vừa gặp bà ấy đã
hỏi ngay tôi xem tôi biết gì về cha của bà, và tôi bảo bà rằng tôi chỉ biết có một
hôm ông đã chui xuống một đường hầm ở Provins. Tôi nói rằng tôi đang viết một
chuyên khảo lịch sử về vùng đất ấy. Bà ấy ngồi lặng như phỗng, không hề hay
biết cha mình đã từng tới Provins. Vâng, ông ấy từng là kỵ binh nhưng đã giải
ngũ từ năm 1895, trước khi bà chào đời. Ông mua căn nhà này ở Auxerre và đến
năm 1898 thì cưới một cô gái trong vùng có một số vốn riêng. Mademoiselle
Ingolf lên năm tuổi thì mẹ của bà qua đời vào năm 1915. Cha bà mất tích vào
năm 1935. Mất tích theo đúng nghĩa đen. Ông ấy tới Paris, nơi mà ông ấy thường
xuyên lui tới ít nhất một năm hai lần, nhưng rồi chẳng nhận được tin tức gì nữa.
Cảnh sát địa phương đã gọi tới Paris: người ấy đã tan vào không khí. Được cho
rằng đã chết. Và vậy là mademoiselle của chúng ta, chỉ còn lại một món thừa kế
ít ỏi, phải đi làm tự lo thân. Rõ ràng bà ấy đã chẳng bao giờ kiếm nổi một tấm
chồng, và dựa trên cách bà ấy thở dài, nó cũng ngầm chứa một câu chuyện - có lẽ
là câu chuyện duy nhất trong cuộc đời bà và hẳn nó kết thúc chẳng hay gì.
‘Monsieur Ardenti ạ,’ bà nói, ‘tôi phải chịu đựng nỗi đau đớn và tiếc thương dai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.