CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 132

giải mã được tấm giấy. Vậy nên ông ta làm việc bình tĩnh, không nôn nóng, trong
hơn ba mươi năm, một kẻ độc tưởng thực sự. Liệu ông ta có từng nói với bất kỳ
ai về những khám phá của mình? Ai mà biết được chứ? Bằng cách này hay cách
khác, đến năm 1935, hẳn ông ấy hoặc phải cảm thấy mình đã có tiến triển đáng
kể hoặc ông ấy rơi vào ngõ cụt, bởi vì sau đó rõ ràng ông ấy định quay sang bấu
víu vào ai đó, hoặc để nói cho người đó những gì ông ấy biết hoặc để tìm kiếm
những gì ông ấy cần biết. Và điều ông biết hẳn phải bí mật và phi thường đến nỗi
người mà ông ta bíu vào xử ngon luôn ông ta.

“Nhưng chúng ta hãy quay lại với căn gác xép đã. Tôi muốn xem liệu Ingolf

có để lại manh mối gì không nên tôi nói với mademoiselle tốt bụng kia rằng nếu
tôi nghiên cứu những sách vở của cha bà, có thể tôi sẽ tìm thấy dấu vết nào đó về
cuộc thám hiểm ông ấy đã thực hiện ở Provins. Nếu như vậy, tôi sẽ ghi danh ông
ấy trong công trình của mình. Bà ấy rất nhiệt tình. Bất cứ điều gì có thể làm cho
người cha bất hạnh. Bà ấy mời tôi ở lại suốt buổi chiều và nếu cần thì sáng hôm
sau lại quay lại. Bà mang cà phê cho tôi, bật đèn lên rồi trở lại khu vườn, để lại
tôi một mình tự tung tự tác ở đó. Căn phòng có những bức tường trắng muốt, trơn
láng, không tủ tường, không góc thò góc thụt hay những ngóc ngách mà tôi có
thể lục lọi, nhưng tôi không bỏ qua thứ gì. Tôi trông lên, ngó xuống, săm soi bên
trong từng món đồ đạc ít ỏi; tôi tìm khắp cả một chiếc tủ quần áo trống không chỉ
còn vài bộ vest đầy băng phiến; tôi kiểm tra đằng sau ba hay bốn bản khắc phong
cảnh đóng khung. Tôi sẽ miễn cho các anh không phải nghe chi tiết dài dòng,
nhưng hãy tin tôi, tôi đã xem xét rất kỹ. Chẳng hạn chỉ ấn tay sờ xô pha thôi chưa
đủ, anh phải cắm cả kim vào để đảm bảo rằng mình không bỏ qua bất cứ vật lạ
nào...”

Tôi nhận ra rằng kinh nghiệm của viên đại tá không chỉ giới hạn trong trận

mạc.

“Chỉ còn lại những cuốn sách. Tôi lên danh sách nhan đề sách và kiểm tra

những gạch chân cùng ghi chú ở lề sách để tìm bất cứ manh mối nào. Sau một lúc
lâu, tôi lóng ngóng nhặt lên một cuốn sách cũ bìa nặng trịch; tôi đánh rơi nó và
một bản viết tay rớt ra. Nó là một trang sổ, chất giấy cùng màu mực cho thấy
rằng nó chưa cũ lắm: nó chắc được viết vào những năm cuối đời của Ingolf. Tôi
chỉ nhìn lướt qua thì bất ngờ thấy mấy chữ viết bên lề: ‘Provins 1894’. Ồ, các anh
có thể tưởng tượng nỗi háo hức của tôi, triều cường cảm xúc ập lên tôi... Tôi nhận
ra rằng Ingolf đã mang bản giấy da gốc tới Paris và đây là bản sao. Tôi không
thấy một chút ăn năn nào hết. Mademoiselle Ingolf đã phủi bụi những cuốn sách
này bao năm song chưa bao giờ thấy tờ giấy ấy, nếu không hẳn bà đã bảo tôi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.