CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 131

dẳng, không hay biết điều gì về số phận người cha đáng thương của mình, thậm
chí đến cả mộ phần của ông ấy, nếu như thực sự có một ngôi mộ.’ Bà ấy rất hào
hứng kể về người cha, mô tả ông rất hiền và điềm tĩnh, một người đàn ông ngăn
nắp, có văn hóa, ngày qua ngày ngồi cặm cụi hết đọc lại viết trong căn phòng làm
việc nhỏ áp mái. Đôi khi ông ấy đi lại trong vườn và nói dăm ba câu chuyện với
vị thầy thuốc giờ cũng đã mất. Thi thoảng, ông ấy tới Paris - vì công việc, ông ấy
bảo vậy - và luôn trở về nhà mang theo những thùng sách. Phòng làm việc vẫn
còn chất đầy những cuốn sách ấy, bà muốn cho tôi xem. Chúng tôi liền lên gác.

“Đó là một căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, được Mademoiselle Ingolf lau

chùi hằng tuần: bà ấy có thể đặt hoa ở mộ của mẹ, nhưng tất cả những gì bà làm
được cho người cha khốn khổ chỉ có vậy thôi. Bà giữ nó y nguyên như khi ông ấy
ra đi; bà ước mình từng được đi học để có thể đọc những cuốn sách của cha,
nhưng chúng được viết bằng những ngôn ngữ như tiếng Pháp cổ, tiếng Latin,
tiếng Đức và thậm chí tiếng Nga. Người cha sinh ra và lớn lên ở Nga, ông nội bà
là một viên chức sứ quán Pháp. Trong thư viện có khoảng một trăm tít sách, hầu
hết - tôi mừng rỡ phát hiện ra - đều về cuộc xét xử các hiệp sĩ dòng Đền. Ví dụ,
ông ấy có Monuments historiques relatifs à la condamnation des chevaliers du
Temple
của Raynouard, xuất bản vào năm 1813, một cuốn sách rất hiếm. Có
nhiều tít sách về những hệ thống văn tự mật, cả một bộ sưu tập về mật mã, và
một số tác phẩm về cổ tự học và lịch sử ngoại giao. Khi xem lướt qua một cuốn
sổ cái chỉ tiêu cũ, tôi tìm thấy một ghi chú khiến tôi giật nảy mình: nó liên quan
tới việc bán một cái hòm, không có giải thích gì thêm và không nhắc tới tên của
người mua. Giá cũng không được ghi vào, nhưng ngày tháng là 1895, trong khi
những ghi chú ngay phía dưới đó rất tỉ mỉ. Đây là sổ cái của một ông thận trọng
khôn ngoan quản lý ngân quỹ dự trữ của mình. Có một số ghi chú về việc mua đồ
từ những hiệu sách cổ ở Paris. Tôi bắt đầu hiểu ra.

“Ở dưới căn hầm tại Provins, Ingolf hẳn phải tìm thấy một cái hộp vàng

khảm đá quý. Không kịp nghĩ ngợi gì hết, ông ấy bỏ vào trong áo và trở lên,
chẳng để lộ ra với những người khác. Về đến nhà, ông tìm thấy một tấm giấy da
trong hộp. Điều này có vẻ rất rõ ràng. Ông ấy tới Paris và liên lạc với một nhà
sưu tầm đồ cổ - có lẽ một tay chủ hiệu cầm đồ tham lam nào đó - nhưng dù có
như thế thì việc bán chiếc hộp cũng khiến Ingolf khá dư dật nếu không phải là
giàu có. Rồi ông ấy tiến xa hơn, rời bỏ quân ngũ, về nông thôn sống và bắt đầu
mua sách cùng nghiên cứu tấm giấy da. Có lẽ ban đầu ông ấy cũng là một kiểu
tay săn kho báu, nếu không thì ông ấy chẳng đi khám phá các hang động ở
Provins làm gì. Có lẽ ông ấy được học hành đủ để tin rằng cuối cùng mình sẽ tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.