CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 159

tay Fassotti mà một nhà tư bản công nghiệp nhỏ ở Peschiera Borromeo đã đâm
đơn kiện năm ngoái. Gã Fassotti này - hoặc là Ardenti - đã thuyết phục nhà tư
bản công nghiệp kia rằng kho báu của Dongo, kho dự trữ vàng huyền thoại của
phát xít, vẫn còn nằm dưới đáy hồ Como. Fassotti tuyên bố đã xác định được địa
điểm và nói rằng tất cả những gì ông ta cần là vài chục triệu lire để trả cho vài thợ
lặn và một thuyền máy. Cầm được tiền rồi, ông ta biến mất. Giờ các anh xác nhận
rằng ông ta mắc một loại chứng nghiện kho báu.”

“Thế còn tay Rakosky này?”
“Chúng tôi đã kiểm tra. Một Vladimir Rakosky nào đó đã đăng ký ở khách

sạn Principe e Savoia. Hộ chiếu Pháp. Một ông vẻ ngoài khá nổi bật. Phù hợp với
mô tả của nhân viên tiếp tân ở đây cho chúng tôi. Alitalia nói rằng tên ông ta xuất
hiện trong danh sách khách trên chuyến bay đầu tiên tới Paris sáng nay. Tôi đã
thông báo với Interpol. Annunziata, có tin gì từ Paris chưa?”

“Đến giờ vẫn chưa có gì, thưa ngài.”
“Thế đấy. Vậy là đại tá Ardenti hay gì gì đó đến Milan bốn ngày trước.

Chúng tôi không biết ông ta làm gì trong ba ngày đầu, nhưng hôm qua vào lúc
hai giờ, tạm cho là ông ta đã gặp Rakosky ở khách sạn, không nói gì với gã đó về
chuyện tới gặp hai anh - chuyện này hay đấy - rồi tối qua ông ta về đây, có thể là
cùng với gã Rakosky đó và một người đàn ông khác, rồi chuyện xảy ra tiếp theo
thì chúng ta chỉ có thể đoán. Kể cả nếu họ không giết ông ta thì chắc chắn họ
cũng đã lục lọi căn phòng này. Và họ đang tìm thứ gì? Trong túi áo khoác của
ông ta... điều này nhắc tôi rằng nếu ông ta có đi ra ngoài thì cũng chỉ mặc sơ mi
thôi vì áo khoác vẫn nằm đây, trong túi áo có hộ chiếu. Nhưng như thế sự việc
cũng chẳng sáng tỏ hơn, bởi vì ông lão kia kể là viên đại tá vẫn mặc áo khoác khi
nằm thẳng cẳng trên giường, trừ phi đó là một áo khoác khác. Chúa ơi, tôi thấy
mình như đang sa vào một trại tâm thần. Mà tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À vâng,
trong túi áo khoác của ông ta chúng tôi tìm thấy nhiều tiền, quá nhiều tiền. Vậy
nên bọn người kia không theo đuổi tiền bạc. Và hai anh đây vừa cho tôi đầu mối
duy nhất. Anh nói viên đại tá có một số tài liệu. Trông chúng như thế nào?”

“Ông ta mang theo một chiếc cặp màu nâu,” Belbo đáp.
“Tôi thấy nó có vẻ màu đỏ thì đúng hơn,” tôi nói.
“Nâu,” Belbo khẳng định lại. “Nhưng cũng có thể tôi nhầm.”
“Đỏ hay nâu,” De Angelis nói, “thì nó cũng chẳng còn ở đây. Các vị khách

tối qua hẳn đã mang nó đi. Cái cặp là thứ mà chúng ta phải tập trung vào. Nếu
anh hỏi tôi thì tôi thấy Ardenti không hề định xuất bản sách vở gì hết. Có khả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.