CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 161

“Tất nhiên. Quá nhiều rắc rối. Đừng căng thẳng, Signor Casaubon. Tôi

không phải là loại cảnh sát nghĩ tất cả sinh viên đều là tội phạm đâu. Chúc may
mắn với luận văn của anh.”

“Xin lỗi,” Belbo hỏi, “nhưng chỉ là tò mò thôi, anh là bên hình sự hay bên an

ninh?”

“Câu hỏi hay. Đồng nghiệp bên hình sự của tôi tới đây đêm qua. Sau khi biết

thêm về Ardenti từ hồ sơ, anh ta chuyển vụ này sang cho tôi. Vâng, tôi bên an
ninh. Nhưng tôi không thực chắc mình là người phù hợp. Cuộc sống này không
đơn giản như trong truyện trinh thám.”

“Tôi cũng đoán là không,” Belbo nói và bắt tay anh ta.
Chúng tôi rời đi nhưng tôi vẫn thấy băn khoăn. Không phải bởi vì De

Angelis, người dường như khá nhã nhặn, mà bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi thấy
mình liên quan tới một việc mờ ám. Tôi đã nói dối. Belbo cũng vậy.

Chúng tôi chia tay ở cửa nhà xuất bản Garamond và cả hai đều thấy lúng

túng.

“Chúng ta không làm gì sai cả,” Belbo chống chế. “Dù cảnh sát không biết

về Ingolf và phái Cathar thì cũng chẳng có gì khác biệt. Đằng nào cũng toàn
chuyện hoang đường. Có thể Ardenti phải biến mất vì lý do gì đó, có thể có một
ngàn lý do. Cũng có thể Rakosky là một đặc vụ Israel đang thanh toán những
món nợ cũ. Hoặc ông ta do một ông lớn nào đó mà viên đại tá đã lừa bịp cử tới.
Hoặc có thể họ cùng ở trong binh đoàn lê dương và có thù hận cũ. Hoặc có thể
Rakosky là một tên ám sát người Algeria. Và có thể câu chuyện kho báu của hiệp
sĩ dòng Đền này chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời viên đại tá của chúng ta.
Được rồi, cái cặp đã biến mất, dù màu đỏ hay màu nâu. Nhân tiện, rất hay là anh
đã nói mâu thuẫn với tôi: nó là bằng chứng rõ ràng rằng chúng ta chỉ nhìn thoáng
qua nó.”

Tôi lặng thinh và Belbo không biết phải kết thúc ra sao.
“Anh sẽ nói là tôi lại bỏ chạy. Giống như ở phố Larga.”
“Vớ vẩn. Chúng ta làm vậy là đúng rồi. Hẹn gặp lại anh sau.”
Tôi thấy thương anh ta, bởi vì anh ta đang tự thấy mình hèn nhát. Nhưng tôi

thì không. Tôi đã học được ở trường rằng khi đối diện với cảnh sát, anh phải nói
dối. Đó là nguyên tắc. Có điều một lương tâm tội lỗi dễ hủy hoại một tình bạn.

Rất lâu sau đó tôi không gặp Belbo. Tôi là nỗi ăn năn trăn trở của anh ta và

anh ta cũng là như vậy với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.