CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 16

năng nghiền, cưa, nâng, phá, thái, tăng tốc, nhồi và tu xăng, đám xi lanh của
chúng thổn thức. Hoặc chúng sẽ giật cục như những con rối hung hiểm, xoay
trống, biến đổi tần số, chuyển hóa năng lượng, quay các bánh đà. Tôi sẽ chống
chọi chúng thế nào nếu chúng rượt theo tôi, dưới sự giật dây của các Thủ lĩnh của
Thế giới, những kẻ dùng chúng làm bằng chứng - những cỗ máy vô dụng, chỉ là
ngẫu tượng của đám chúa tể của tầng vũ trụ thấp hơn - của sai lầm của tạo hóa?

Tôi phải đi, rời khỏi đây; chuyện này thật điên rồ. Tôi đang rơi vào chính

cạm bẫy, chính trò chơi đã khiến Jacopo Belbo mất trí, chính tôi, kẻ nghi ngờ...

Tôi không biết cái đêm cách đây hai hôm mình đã đúng hay sai khi trốn

trong viện bảo tàng đó. Nếu không trốn, tôi sẽ biết được khởi đầu của câu chuyện
nhưng không phải kết thúc. Và giờ tôi cũng sẽ không ở đây, một mình trên ngọn
đồi này, nghe tiếng chó sủa xa xa vẳng lại từ thung lũng dưới chân đồi mà lòng tự
hỏi: Liệu đây có thực là kết thúc, hay kết thúc vẫn còn chưa tới?

Tôi quyết định đi tiếp. Tôi rời nhà nguyện, đến pho tượng Gramme thì rẽ trái

và tiến vào một phòng trưng bày. Đây là khu đường sắt, và những đầu máy cùng
toa xe mô hình nhiều màu nom giống những thứ đồ chơi xoa dịu lòng người lấy
từ Toyland, Madurodam hay Disney World. Đến lúc này tôi đã quen với những
đợt triều luân phiên nhau của lo lắng và tự tin, khiếp hãi và hoài nghi (phải đây
chính là chớm bệnh?), và tôi tự nhủ rằng những thứ tôi thấy trong nhà thờ khiến
tôi bồn chồn bởi vì tôi đến đó vì bị bùa mê từ những gì Jacopo Belbo viết, những
con chữ mà tôi đã phải dụng đến quá nhiều thủ thuật để giải mã, dù tôi vẫn biết
chúng đều do anh ta sáng tác ra.

Dầu sao thì đây cũng là một viện bảo tàng công nghệ. Mày đang ở trong một

viện bảo tàng công nghệ, tôi tự nhắc mình, một nơi trung thực, có lẽ hơi chất
phác, nhưng vật chết ở đây vô hại. Mày biết viện bảo tàng có nghĩa là gì mà, chưa
có ai bị nàng Mona Lisa - một Medusa lưỡng tính riêng trong mắt những kẻ duy
mỹ - ăn thịt bao giờ, và càng khó có chuyện mày vào bụng động cơ Watt, một
con ngoáo ộp chỉ dọa được các ông thời Ossian và Tân Gothic, một thỏa hiệp
đáng thương, thực tình là vậy, giữa công năng và kiểu dáng Corinth xa hoa, tay
cầm và đầu cột, nồi hơi và cột trụ, bánh xe và trán tường. Jacopo Belbo, mặc dù
đã rất xa nơi đây, đang cố kéo tôi vào mớ ảo giác đã hủy hoại anh ta. Mày phải
hành xử như một nhà khoa học, tôi tự bảo mình. Một nhà nghiên cứu núi lửa
không tự thiêu như Empedocles

*

. Frazer đâu có bị săn đuổi và phải trốn chạy vào

rừng già xứ Nemi

*

. Tiến lên, mày hãy là Sam Spade. Điều tra khám phá những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.