CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 17

ngõ phố tồi tàn - đó là việc của mày. Ả đàn bà tóm mày cuối cùng sẽ phải chết, và
nếu có thể thì bởi chính tay mày. Vĩnh biệt, Emily, khoảng thời gian qua không
tồi, nhưng cô là một người máy, cô không có trái tim.

Khu vực vận tải tình cờ nằm ngay cạnh gian Lavoisier, quay mặt vào một

cầu thang lớn dẫn lên tầng trên.

Kiểu sắp đặt những tủ kính dọc hai bên, ban thờ thuật giả kim ở chính giữa,

nghi thức tế lễ của một macumba thế kỷ 18 được văn minh hóa - đây không phải
ngẫu nhiên mà có tính biểu tượng, một mánh khóe.

Thứ nhất, tất cả những tấm gương đó. Mỗi khi bạn soi gương, chỉ con người

mới vậy, là bạn muốn ngắm nghía mình. Nhưng ở đây bạn không thể. Bạn nhìn
vào vị trí trong không gian nơi tấm gương sẽ bảo “Anh ở đây, và anh là anh,” bạn
nhìn, nghểnh cổ, vặn vẹo, nhưng chẳng ích gì, bởi vì những tấm gương của
Lavoisier, dù lõm hay lồi, đều không cho bạn thỏa nguyện, chúng nhạo báng bạn.
Bạn lùi lại, trong thoáng chốc bỗng thấy bóng mình, nhưng chỉ cần hơi dịch
chuyển là bạn lại biến mất. Cái nhà hát phản xạ này được chế ra để tước đi căn
tính của bạn và khiến bạn cảm thấy mơ hồ về vị trí của mình. Như thể muốn nói
rằng: Mi không phải là Con lắc hay thậm chí mi còn không ở được gần giống nó.
Vậy là bạn cảm thấy không chắc chắn, không chỉ về bản thân bạn, mà còn về
những vật thể nằm đó giữa bạn và một tấm gương khác. Tất nhiên, vật lý học có
thể giải thích cho bạn cách thức và nguyên nhân một gương cầu lõm hội tụ ánh
sáng từ một vật - trong trường hợp này là một nồi cất đặt trong một giá đỡ bằng
đồng - rồi ném trả lại những tia sáng theo cách khiến bạn thấy vật thể không phải
nằm trên gương mà ở bên ngoài nó, như bóng ma, lộn ngược giữa không trung,
và nếu bạn chỉ hơi nhúc nhích, hình ảnh ấy, phù du làm sao, liền tan biến.

Rồi đột ngột tôi thấy mình đứng lộn ngược trong một tấm gương.
Thật không chịu đựng nổi.
Lavoisier đang cố nói điều gì, và những thiết kế gia của Học viện này đang

ám chỉ gì? Chúng ta đã biết về ma thuật của những tấm gương kể từ thời Trung
cổ, từ thời Alhazen. Liệu có đáng bỏ công xem hết cả bộ bách khoa thư
Encyclopédie

*

, thời Khai sáng và Cách mạng để tuyên bố rằng chỉ cần uốn cong

bề mặt của một tấm gương là có thể nhấn chìm con người vào một thế giới tưởng
tượng? Về vấn đề này, một tấm gương bình thường cũng là một ảo ảnh. Hãy nghĩ
về kẻ đang nhìn lại anh mỗi sáng khi anh cạo râu, vĩnh viễn chịu kiếp thuận tay
trái. Thật có bõ công dựng lên cả gian sảnh này chỉ để chỉ bảo cho chúng ta điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.