CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 177

rộng ngoác vấy đầy những giọt hồng ngọc; những chúa Jesus quằn quại trong đau
đớn, chân thẫm đỏ. Trong ánh vàng rực rờ hậu kỳ ba-rốc, tôi thấy những thiên
thần mang khuôn mặt Etruscan, những con sư tử đầu chim theo phong cách
Roman, và những siren thần nữ điều Đông phương ngó ra từ những đầu cột.

Tôi đi dọc những con phố cổ mang những cái tên du dương như hát: Rua da

Agonia, Avenida dos Amores, Travessa de Chico Diabo. Cuộc viếng thăm của
chúng tôi tới Salvador diễn ra vào một thời điểm khi mà chính quyền địa phương,
hoặc ai đó hành động nhân danh nó, đang cố tân tạo lại thành phố cổ kính này, và
đang đóng cửa hàng nghìn nhà thổ. Nhưng dự án này mới làm nửa đời nửa đoạn.
Ở chân những nhà thờ hoang phế lở loét bị những ngõ ngách bốc mùi xấu xa của
chính chúng làm cho hổ thẹn, những cô gái bán dâm da đen tuổi mười lăm vẫn
đứng hàng đàn, những phụ nữ già nua bán kẹo bánh châu Phi nép dọc hai bên lối
đi bộ với những cái bình bốc khói, và hàng bầy cò mồi nhảy nhót giữa những
dòng nước cống ri rỉ chảy theo tiếng nhạc phát ra từ đài bán dẫn ở các quán bar
cạnh đó. Những dinh thự cũ của người Bồ Đào Nha thời đầu đến định cư, phủ
đầy những huy hiệu nay không còn đọc được, đã trở thành chốn hành lạc.

Vào ngày thứ ba, người hướng dẫn đưa hai đứa chúng tôi đến quán bar của

một khách sạn thuộc một phần đã được tu tạo ở khu vực trên cao của thành phố,
trên một con phố đầy những hàng đồ cổ xa xỉ. Anh ta bảo chúng tôi, anh định gặp
một ông người Ý đang muốn mua không nì nèo mặc cả một bức tranh của anh ta,
bề ba mét bề hai mét, trong đó những đoàn thiên thần đông đúc giao tranh trận
cuối cùng với những đạo quân đối địch.

Và thế là chúng tôi gặp Signor Agliè. Ăn vận không chê vào đâu được với

bộ com lê ngực đúp kẻ sọc dẫu trời đang oi bức, ông ta đeo kính gọng vàng và có
nước da hồng hào, mái tóc bạc. Ông ta hôn tay Amparo như thể không biết cách
nào khác để chào một người phụ nữ và ông ta gọi rượu sâm banh. Khi họa sĩ kia
phải đi, Agliè đưa cho anh ta một tập séc du lịch và đề nghị gửi tranh tới khách
sạn của mình. Chúng tôi nán lại trò chuyện tiếp. Agliè nói tiếng Bồ rất khá,
nhưng nghe có vẻ như ông ta học ngôn ngữ này ở Lisbon. Kiểu giọng ấy càng
khiến ông ta giống một đức ông lịch lãm thời xưa. Ông ta hỏi về chúng tôi, bình
luận về nguồn gốc có khả năng ở tận Geneva của tên tôi, và thể hiện sự hiếu kỳ
về lịch sử dòng họ của Amparo, tuy bằng cách nào đó ông ta đã đoán được rằng
nhánh chính là từ Recife, về nguồn gốc tên của chính mình thì ông ta mờ tịt. “Tôi
cũng giống như nhiều người ở đây thôi,” ông ta nói. “Trong gien của tôi có vô số
chủng tộc... Tên thì của Ý, từ tài sản cổ xưa của một vị tổ tiên. Có thể là một quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.