CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 189

chúng chế ngự sự phản kháng ra sao, làm sao chúng có thể chiếm hữu linh hồn và
cơ thể, những ngón nghề thuộc tri thức cao hơn chúng biết làm, như ký ức, kinh
hoàng, ảo ảnh, và thuật gây chấn động trong lòng đất, tác động đến các dòng
ngầm... Rồi, than ôi, ngài đã cải đạo, nhưng chút gì đó trong tri thức của ngài vẫn
còn lại và được chuyển tiếp, như chúng ta tìm thấy nó ở đây, trong miệng và
trong tâm trí những con người rách rưới mà hai bạn gọi là những người sùng tín.
Bạn thân mến của tôi, chỉ một thoáng trước thôi cậu nhìn tôi như thể tôi là một
lão quý tộc thủ cựu. Ai trong số chúng ta đang sống trong quá khứ? Cậu, người sẽ
ban tặng những nỗi kinh hoàng của kỷ nguyên công nghiệp nhọc nhằn lên đất
nước này, hay tôi, người ước rằng châu Âu đáng thương của chúng ta có thể khôi
phục lại tính cách tự nhiên và lòng trung thành của những đứa con của nô lệ
này?”

“Chúa ơi,” Amparo thốt lên với tiếng xì ghê tởm. “Ông cũng biết như tôi

rằng đó chỉ là một cách khác để khiến họ im lặng...”

“Không hẳn vậy. Khả năng kỳ vọng. Không có ý thức kỳ vọng, sẽ không có

thiên đàng; chẳng phải đó là điều người châu Âu các cô đã dạy chúng tôi sao?”

“Tôi là người châu Âu sao?”
“Điều quan trọng không phải là màu da mà là lòng tin vào Truyền thống. Cứ

cho rằng những hậu duệ của nô lệ này trả một cái giá để trả lại ý thức kỳ vọng
cho một phương Tây bị phồn thịnh làm cho tê liệt, có thể thậm chí họ còn khổ sở,
nhưng họ vẫn biết ngôn ngữ của những tinh linh của tự nhiên, của khí, của nước,
của gió...”

“Các người đang lần nữa bóc lột chúng tôi.”
“Lần nữa?”
“Phải. Đáng lẽ ông đã phải học được bài học của mình từ năm ‘89, bá tước.

Chúng tôi chán ngấy, và thế là...” Nhếch nụ cười thiên thần, nàng quẹt bàn tay
xinh đẹp thẳng một đường ngang cổ họng. Trong mắt tôi, thậm chí hàm răng của
Amparo cũng cháy lên khát vọng.

“Kịch tính làm sao!” Agliè đáp, lấy hộp thuốc lá khỏi túi áo, ngón tay ve

vuốt nó. “Vậy cô đã nhận ra tôi. Nhưng kẻ khiến đầu rơi máu chảy vào năm ‘89
không phải những người nô lệ, mà là bọn tư sản tử tế chính trực, những kẻ mà cô
nên ghét. Thêm nữa là bá tước de Saint-Germain đã nhìn thấy nhiều đầu rơi trong
suốt những thế kỷ dài dằng dặc của ông ấy, cũng như nhiều cái đầu được gắn lại.
Nhưng đợi đã, mãe-de-santo đến đây rồi, ialorixá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.