CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 191

“Họ gọi là Oxalá,” tôi thầm thì với nàng, môi tôi lướt qua vành tai nàng.

“Bình tĩnh nào em. No pasarán.”

Ialorixá dẫn chúng tôi đi xem một loạt mặt nạ mà những người giúp lễ đang

bưng vào điện. Đó là những mặt nạ nửa mặt lớn bằng rơm hoặc mũ trùm dùng để
các thanh đồng đội lên khi họ bước vào trạng thái nhập đồng, trở thành con mồi
của thánh thần. Đây là một cách thức thể hiện sự khiêm cung, bà giải thích. Ở
một số terreiro, người được lựa chọn nhảy múa với khuôn mặt để trần, để người
chứng kiến thấy được đam mê của họ. Nhưng các giáo hữu nên được che chắn,
được tôn kính, thoát khỏi sự tò mò của kẻ phàm phu hoặc bất kỳ ai không hiểu
được niềm hân hoan và sự cao nhã tinh thần. Đây là phong tục của terreiro này,
bà nói, và đó là lý do vì sao những người bên ngoài chưa sẵn sàng được chấp
nhận tham dự. Có thể một ngày nào đó sẽ khác, bà lại nói, ai mà biết được?
Chúng tôi biết đâu sẽ lại gặp nhau.

Ấy vậy nhưng bà không muốn chúng tôi rời đi mà không nếm qua một chút

comida de santo - không phải đựng trong những chiếc giỏ không được phép động
tới cho đến hết buổi lễ mà là trong phòng bếp của bà. Bà đưa chúng tôi trở lại
terreiro, nơi có một bàn tiệc lắm sắc màu gồm những sắn, ớt ngọt, dừa, lạc, gừng,
cua lột nấu nước dừa, rau chân vịt trộn, vatapá, efó, caruru, đậu đen với bột sắn
rang, giữa một hương thơm lử đử của những gia vị Phi châu, những hương vị
nhiệt đới ngọt và mạnh. Chúng tôi nghiêm túc nếm thử, biết rằng mình đang
chung thức ăn với những vị thần Sudan cổ đại. Và quả thực như vậy đấy, ialorixá
cho chúng tôi hay, bởi vì mỗi chúng tôi, dù có tự biết hay không, đều là con cái
của một orixá và thường thì có thể nhận ra là ai. Tôi mạnh dạn hỏi bà xem tôi là
con trai của ai. Ialorixá thoạt tiên do dự, báo rằng bà cũng không chắc, nhưng rồi
bà đồng ý xem lòng bàn tay tôi. Bà nhìn vào mắt tôi và nói: “Cậu là con trai của
Oxalá.”

Tôi tự hào lắm. Amparo giờ đã thấy thoải mái hơn liền đề nghị chúng tôi tìm

ra xem Agliè là con trai của ai, nhưng ông ta bảo ông ta thà không biết còn hơn.

Khi chúng tới về tới nhà rồi, Amparo nói với tôi: “Anh có thấy bàn tay của

ông ta không? Thay vì đường sinh đạo, ông ta có một loạt những đường đứt nét.
Giống như dòng suối chảy qua một phiến đá, bị chẽ ra và sau đó một mét lại nhập
vào nhau. Đường sống của một người hẳn đã chết nhiều lần.”

“Nhà vô địch thế giới môn luân hồi tiếp sức.”
“No pasarán,” Amparo cười lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.