CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 326

đây, tôi thích viết tay như xưa.” Anh ta chỉ cho chúng tôi một chiếc tủ tường
đường bệ. “Bao giờ tôi chết, xin hãy nhớ rằng trong này chứa tất cả tác phẩm
thuở thiếu thời của tôi, những bài thơ tôi viết năm mười sáu tuổi, những phác
thảo cho các trường thiên tiểu thuyết sáu tập viết năm mười tám tuổi, vân vân...”

“Mình mở xem đi! Mình mở xem đi!” Lorenza vỗ tay kêu lên và khoa

trương rón bước theo dáng mèo về phía chiếc tủ tường.

“Dừng ngay lại đó,” Belbo ngăn. “Chẳng có gì để xem cả. Đến bản thân anh

còn không ngó qua lần nào nữa là. Và trong bất kỳ trường hợp nào, khi anh chết,
anh sẽ quay lại đốt hết.”

“Em hy vọng nơi này có ma,” Lorenza nói.
“Bây giờ thì có. Thời dượng Carlo thì không, khi ấy vui lắm. Một khúc nông

thi. Đó là lý do vì sao tôi tới đây. Làm việc ở đây trong đêm rất thích, nghe tiếng
chó sủa vẳng lại từ thung lũng.”

Anh ta dẫn chúng tôi xem phòng của từng người: của tôi, của Diotallevi, của

Lorenza. Lorenza nhìn phòng mình, chạm lên chiếc giường cũ và tấm chăn trắng
muốt tuyệt vời, hít hà ga giường, nói rằng nó giống như tấm ga trong những câu
chuyện bà nàng kể, mọi thứ đều phảng phất mùi oải hương. Belbo bảo đấy không
phải oải hương, là mùi nấm mốc. Lorenza đáp chẳng sao cả, rồi tựa lưng vào
tường, hông ẩy về phía trước như đang đứng trước máy pinball, nàng hỏi, “Em sẽ
ngủ ở đây một mình?”

Belbo nhìn đi chỗ khác, rồi nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn đi. Anh ta làm bộ

chực rời đi và nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Trong bất kỳ trường hợp
nào, nếu em muốn, em có một nơi nương náu của riêng mình.” Diotallevi và tôi
rời phòng nhưng chúng tôi nghe thấy Lorenza hỏi Belbo có phải anh ta thấy xấu
hổ vì nàng không. Anh ta nói nếu anh ta không chỉ cho nàng căn phòng này, nàng
sẽ hỏi anh ta xem nàng sẽ ngủ ở đâu. “Anh đã đi bước đầu tiên, nên em có một
lựa chọn,” anh ta nói. “Người Thổ âm hiểm,” nàng đáp. “Vậy thì em sẽ ngủ ở
đây, trong căn phòng nhỏ đáng yêu của em.”

“Cứ ngủ đây nếu em muốn,” Belbo bực mình nói. “Nhưng những người

khác đến đây để làm việc. Ra hiên thôi.”

Chúng tôi làm việc ở khoảng hiên rộng có giàn cây leo, thưởng thức đồ

uống đóng chai và cà phê. Rượu bị cấm cho tới tối.

Từ hiên nhà có thể thấy Bricco, và bên dưới nhà nguyện này là một công

trình lớn thô mộc có một khoảnh sân và một sân bóng đá, cả hai nơi đều có
những dáng người be bé sặc sỡ, tôi đoán là bọn trẻ. “Hội trường giáo xứ dòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.