CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 542

qua một loạt những thềm đá nắng cháy, và Belbo rơi mất một gót giày. Lorenza
bảo, Anh thấy đi đường này đẹp hơn bao nhiêu không? Tất nhiên là anh hụt hơi
rồi, đáng lẽ anh không nên hút thuốc nhiều quá.

Họ tới chỗ ô tô và Belbo nói có lẽ họ nên quay về Milan. Không, Lorenza

bảo, có thể Agliè sẽ đến muộn, chúng ta sẽ gặp ông ấy trên đường cao tốc, và ông
ấy biết xe của anh. Hôm nay đẹp trời thế này, chúng ta đi xuyên vùng nội địa đi.
Sẽ rất hấp dẫn cho xem, và chúng ta sẽ tới Autostrada del Sole rồi ăn tối đâu đó
dọc sông Po, gần Pavia.

Vì sao lại ở đó, và em nói xuyên vùng nội địa nghĩa là sao? Chỉ có một cách:

nhìn bản đồ đi. Chúng ta phải trèo lên ngọn núi sau Uscio, băng qua dãy
Apennine, dừng ở Bobbio, và từ đó tiếp tục tới Piacenza. Em điên rồi! Còn điên
hơn Hannibal và đàn voi. Anh chẳng có máu thám hiểm gì cả, nàng nói, nhưng
dù sao đi nữa, hãy nghĩ về những nhà hàng nhỏ quyến rũ mà chúng ta sẽ tìm thấy
trên những ngọn đồi đó. Trước Uscio có Manuelina, chỗ ấy được cho ít nhất
mười hai sao trong cẩm nang Michelin và có tất cả cá mú trên đời.

Manuelina kín bàn, kèm thêm một dãy dài khách dán mắt vào các bàn đã ăn

xong và đang uống cà phê. Không sao, Lorenza nói, vài cây số trên kia, chúng ta
sẽ tìm thấy cả trăm chỗ tốt hơn chỗ này. Lúc hai rưỡi họ tìm thấy một nhà hàng,
trong một ngôi làng xơ xác mà theo Belbo thì ngay cả các bản đồ quân sự cũng
xấu hổ không muốn điểm ra, và họ ăn món mì Ý nấu chín nhừ với thứ nước xốt
làm từ thịt hộp. Belbo hỏi Lorenza đằng sau tất cả những chuyện này là gì, bởi vì
chẳng phải tình cờ nàng kéo anh ta tới chính nơi mà Agliè sẽ tới: nàng muốn
khiêu khích ai đó, hoặc Agliè hoặc anh ta, nhưng anh ta không luận ra được là ai.
Nàng hỏi anh ta có hoang tưởng không.

Sau Uscio, họ thử đi một con đèo xuyên núi và, trong khi họ đi qua một ngôi

làng trông giống như buổi chiều Chủ nhật ở Sicily dưới thời Bourbon, một con
chó đen to khựng lại giữa đường như thể nó chưa từng thấy ô tô bao giờ. Belbo
đâm vào con chó. Va chạm không lớn lắm nhưng vừa ra khỏi xe họ liền thấy
bụng con vật đỏ lòm máu và có những thứ hồng hồng kỳ dị (ruột?) đang thời ra,
và con chó rên rỉ, rỏ dãi. Một vài tá điền xúm lại, và chẳng mấy chốc trông cứ
như đại hội làng. Belbo hỏi ai là chủ con chó, anh ta sẽ bồi thường. Con chó
không có chủ. Con chó đại diện cho có lẽ mười phần trăm dân số của cái nơi bị
Chúa bỏ quên đó nhưng họ chỉ quen thấy nó thôi chứ không biết nó của ai. Một
số người nói họ sẽ đi gọi tay cảnh sát địa phương đến để anh ta bắn một phát là
xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.