CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 543

Trong khi mấy người kia đi tìm cảnh sát, một phụ nữ tới, tuyên bố mình là

người yêu loài vật. Tôi có sáu con mèo, bà ta nói. Đây là một con chó, không
phải mèo, Belbo nói, và nó đang hấp hối, còn tôi thì đang vội. Chó hay mèo thì
anh cũng nên có trái tim, người phụ nữ bảo. Không cảnh sát. Phải đón ai đó từ
Hội bảo vệ động vật hoặc từ bệnh viện ở thị trấn bên. May ra họ cứu được con
này.

Anh mặt trời đổ xuống Belbo, xuống Lorenza, xuống chiếc xe, xuống con

chó, xuống những người đứng xem; dường như không hề có ý định lặn. Belbo
cảm thấy như mình đang mặc áo ngủ nhưng không sao tỉnh dậy nổi; người phụ
nữ kia không chuyển ý, viên trung sĩ không tìm đâu ra, con chó tiếp tục đổ máu,
thở hổn hển và rên lên yếu ớt. Nó đang rên rỉ, Belbo nói, và rồi, với sự thờ ơ như
Eliot: Nó đang giã từ cuộc sống với một tiếng rên. Tất nhiên là nó đang rên rỉ,
người phụ nữ bảo; nó đang phải chịu đau đón, cục cưng đáng thương, sao anh đi
mà không biết nhìn đường vậy hả?

Ngôi làng trải qua một cuộc bùng nổ nhân khẩu; Belbo, Lorenza và chú chó

trở thành trò tiêu khiển trong ngày Chủ nhật u ám đó. Một cô bé cầm cây kem
bước tới hỏi họ có phải những người trên ti vi đang tổ chức cuộc thi hoa hậu
Ligurian Apennine không. Belbo bảo con bé xéo ngay, nếu không anh ta sẽ làm
với nó như làm với con chó. Cô bé khóc òa lên. Tay bác sĩ địa phương tới, nói cô
bé là con gái ông ta, và Belbo không nhận ra mình đang nói chuyện với ai. Sau
một cuộc trao đổi nhanh chóng những lời xin lỗi và giới thiệu, anh mới vỡ lẽ rằng
tay bác sĩ đã xuất bản một cuốn Nhật ký của bác sĩ làng với nhà xuất bản danh
tiếng Manutius ở Milan. Belbo bất cẩn nói rằng anh ta là magna pars

*

của nhà

xuất bản đó. Tay bác sĩ khăng khăng mời anh ta và Lorenza ở lại dùng bữa tối.
Lorenza nổi dóa, thúc Belbo: Giờ chúng ta sẽ lên báo, cặp tình nhân quỷ quyệt.
Anh không thể im miệng được sao?

Mặt trời vẫn chói chang khi chuông nhà thờ ngân vang báo giờ lễ cuối ngày.

Chúng ta đang ở Ultima Thule, Belbo lẩm bẩm, răng nghiến chặt: mỗi năm mặt
trời sáu tháng liền không lặn, từ nửa đêm tới nửa đêm, mà mình thì hết thuốc lá.
Con chó tiếp tục chịu đau đớn, và không ai để ý tới nó nữa. Lorenza nói nàng
đang lên cơn hen. Belbo giờ đã chắc chắn rằng vũ trụ là trò đùa của một
Demiurge. Cuối cùng thì anh ta cũng nghĩ ra rằng họ có thể lên xe và tới thị trấn
gần nhất để nhờ giúp. Nguôi phụ nữ yêu động vật đồng ý: họ nên đi, họ nên đi
nhanh đi, bà tin cậy một ông làm việc tại một nhà xuất bản in ra thơ ca, bản thân
bà là nguôi rất hâm mộ Khalil Gibran.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.