CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 557

là cha cậu, bởi vì ta vẫn còn trẻ, hơn thế, một người giữa tuổi xuân, mà là anh trai
cậu, phải, nếu cậu cho phép ta. Ta sẽ nói với cậu từ trái tim mình. Chúng ta đã
biết nhau quá nhiều năm. Ta thấy cậu đang quá kích động, kiệt quệ cả sức lực và
nhẫn nại, thần kinh căng thẳng, hơn thế, mệt mỏi. Đừng nghĩ ta không đủ coi
trọng việc này; ta biết cậu trao cả thân thể lẫn linh hồn cho Nhà xuất bản, và một
ngày nào đó điều này cần được cân nhắc tới trong cái ta có thể gọi là những điều
khoản vật chất, bởi vì điều ấy chẳng bao giờ gây hại gì. Nhưng, nếu ta là cậu, ta
sẽ đi nghỉ một chuyến.

“Cậu bảo cậu thấy mình ở trong một tình huống khó xử. Nói thẳng thắn, ta

muốn nói thế - không phải kịch tính hóa - nhưng cũng sẽ không hay cho Nhà xuất
bản Garamond nếu một trong các biên tập viên giỏi nhất của nó có dính líu dưới
bất kỳ hình thức nào tới một vụ việc không minh bạch. Cậu bảo ta rằng có ai đó
muốn cậu tới Paris. Chuyện này không cần phải đi vào chi tiết; ta tin cậu, đương
nhiên. Vậy hãy tới Paris. Đó không phải là phương án tốt nhất để lập tức làm
sáng tỏ mọi việc sao? Cậu bảo cậu thấy mình - ta biết nói sao nhỉ - xung đột với
một nguôi khả kính như bá tước Agliè. Ta không muốn biết chi tiết, hoặc chuyện
gì xảy ra giữa hai người, nhưng ta không nghĩ ngợi nhiều lắm về sự tương đồng
của những cái tên mà cậu nhắc tới. Thế giới đầy rẫy những người tên German
hoặc gì đó tương tự. Cậu có thấy vậy không? Nếu Agliè gửi lời cho cậu rằng hãy
tới Paris rồi chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi việc, vậy thì hãy tới Paris. Trời sẽ không
sập đâu. Trong các mối quan hệ con người, tốt nhất là thẳng thắn, rõ ràng. Tới
Paris, và nếu cậu còn giữ gì trong lòng, đừng cố giữ nữa. Điều gì trong tim thì
cậu nên thốt ra môi đi. Tất cả những bí mật này có đáng gì!

“Nếu ta hiểu chính xác, bá tước Agliè phàn nàn vì cậu không muốn cho ông

ta biết tấm bản đồ ở đâu, một số trang viết hay thông điệp hay gì đó, một thứ mà
cậu có và không dùng làm gì, trong khi ông bạn tốt Agliè của chúng ta cần nó vì
lý do học thuật nào đó không chừng. Chúng ta có nhiệm vụ phục vụ văn hóa, phải
không? Ta nói có sai không? Hãy đưa nó cho ông ấy, tấm bản đồ này, cái atlas
này, cái biểu đồ này - ta thậm chí không muốn biết nó là gì. Nếu nó có quá nhiều
ý nghĩa với ông ấy, hẳn ông ấy phải có lý do, cái lý do chắc chắn đáng cho ta trân
trọng: đã chính nhân quân tử thì luôn luôn là chính nhân quân tử. Hãy tới Paris,
bắt tay, rồi thì mọi việc thế là xong. Được không? Và đừng lo lắng quá mức cần
thiết. Cậu biết là ta luôn ở đây.” Rồi ông ta nhấn điện thoại nội bộ: “Signora
Grazia... à, không ở đó. Cô ta chẳng bao giờ có mặt khi người ta cần. Cậu có
những rắc rối của cậu, Belbo thân mến, nhưng giá mà cậu biết bao rắc rối của ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.