CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 558

Tạm biệt nhé. Nếu cậu có gặp Signora Grazia ở hành lang thì bảo cô ta đến gặp
ta. Và nhớ nghỉ ngơi: đừng quên.”

Belbo bước ra. Signora Grazia không có trong văn phòng, nhưng trên bàn

của cô anh ta thấy đèn đỏ đường dây riêng của Garamond đang sáng: Garamond
đang gọi cho ai đó. Belbo không thể cưỡng lại (tôi tin rằng đó là lần đầu tiên
trong đời anh ta phạm tội bất nhã như vậy); anh ta nhấc ống nghe lên theo dõi
cuộc đàm thoại. Garamond đang nói: “Đừng lo. Tôi nghĩ mình đã thuyết phục
được cậu ta. Cậu ta sẽ tới Paris thôi... Chỉ là nhiệm vụ của tôi. Dù sao chúng ta
thuộc về cùng một dòng hiệp sĩ tâm linh.”

Vậy là cả Garamond cũng là một phần của bí mật. Bí mật nào? Cái bí mật

mà chỉ anh ta, Belbo, có thể tiết lộ. Cái bí mật không tồn tại.

Lúc đó đã sẩm tối. Anh ta tới Pilade, trò chuyện vài câu với người này người

kia, nốc rất nhiều. Sáng hôm sau, anh ta tìm tới người bạn duy nhất còn lại,
Diotallevi. Anh ta cầu xin sự giúp đỡ của một người sắp chết.

Cuộc trò chuyện cuối cùng của họ được anh ta xúc động tường thuật lại

trong Abulafia. Chỉ là một tóm tắt. Tôi không thể kết luận được bao nhiêu là lời
Diotallevi còn bao nhiêu là lời Belbo, bởi vì trong cả hai trường hợp đó đều là lời
thì thầm của một người nói sự thật bởi vì anh ta biết rằng thời gian giỡn với ảo
tưởng đã qua rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.