CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 556

“Tôi không muốn nghe. Đó không còn là vụ của tôi nữa. Và hôm nay hơi

muộn rồi, anh có nghĩ thế không?”

“Phải, tôi công nhận. Tôi có điều đã giấu giếm anh nhiều năm. Nhưng giờ

tôi muốn nói ra.”

“Không phải với tôi, tiến sĩ Belbo. Trước tiên, tôi nên cho anh biết rằng chắc

chắn có ai đó đang nghe chúng ta trò chuyện, và tôi muốn người đó biết rằng tôi
từ chối nghe bất cứ thứ gì và tôi không biết gì hết. Tôi có hai con, chúng còn nhỏ.
Và tôi đã được cảnh báo về những chuyện có thể xảy đến với chúng. Để chứng
minh đó không phải trò đùa, sáng hôm qua, khi vợ tôi khỏi động xe, mui xe bắn
tung ra. Một lượng thuốc nổ rất nhỏ, không hơn một tép pháo, nhưng đủ để
thuyết phục tôi rằng nếu họ muốn thì họ có thể. Tôi tới gặp sếp, bảo ông ta rằng
tôi đã luôn hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn đi quá cả tiếng gọi của nhiệm vụ, nhưng
tôi không phải người hùng. Cuộc sống của tôi đây tôi sẵn sàng từ bỏ, nhưng sinh
mệnh của vợ con tôi thì không. Tôi xin thuyên chuyển. Rồi tôi đi nói với tất cả
mọi người tôi là một thằng hèn như thế nào, tôi đã ị ra quần ra sao. Giờ tôi xin
nói lại điều đó với anh và với bất kỳ ai đang nghe chúng ta nói chuyện. Tôi đã
làm tiêu ma sự nghiệp của mình, tôi đã mất tự tôn, tôi là một người đàn ông
không danh dự, nhưng tôi đang cứu những người tôi yêu. Sardinia rất đẹp, người
ta bảo tôi vậy, thế nên tôi thậm chí còn không phải để dành tiền đưa bọn trẻ đi
biển vào mùa hè. Tạm biệt.”

“Đọi đã, nhưng tôi đang gặp rắc rối...”
“Anh gặp rắc rối? Tốt. Khi tôi xin sự giúp đỡ của anh, anh không chìa tay

cho tôi. Anh bạn Casaubon của anh cũng vậy. Nhưng giờ anh gặp rắc rối... Ô, tôi
cũng đang gặp rắc rối đây. Anh đã tới quá muộn. Cảnh sát, như họ nói trên phim
ảnh, phục vụ các công dân. Đó là điều anh nghĩ phải không? Vậy thì hãy gọi cho
cảnh sát, gọi cho người kế nhiệm của tôi.”

Belbo gác máy. Tuyệt: họ thậm chí đã ngăn anh ta cậy tới một cảnh sát có

thể tin anh ta.

Rồi anh ta nghĩ ra rằng Signor Garamond, với tất cả các quan hệ của ông ta -

quận trưởng, cảnh sát trưởng, quan chức cấp cao - có thể giúp một tay. Anh ta lao
tới chỗ ông ta.

Garamond ân cần lắng nghe câu chuyện của anh ta, xen vào vài tiếng kêu

lịch sự kiểu như “Còn phải nói.” “Lại thế nữa,” “Trời, nghe như tiểu thuyết vậy.”
Rồi ông ta chắp hai tay, nhìn Belbo với sự cảm thông sâu sắc, và nói: Con trai ta,
cho phép ta được gọi cậu như vậy, bởi vì ta có thể là cha cậu - ồ, có lẽ không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.