CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 598

những hiệp sĩ dòng Đền, khi giờ chúng tôi đã lấy vị trí của họ trong Kế hoạch
đem cho nhóm Sát thủ Alamut? Tại sao tôi lại ở đây? Đây có phải là câu trả lời
mà tôi tìm kiếm? Có lẽ tôi chỉ đang cố thoát khỏi Viện bảo tồn. Trừ phi tôi quả
thực có một đích đến, một nơi mà tôi đang đi tới. Nhưng nó không thể nằm ở đây.
Tôi vắt óc cố nhớ xem nó ở đâu, như Belbo săn lùng trong giấc mơ một địa chỉ bị
thất lạc.

Một nhóm người tục tĩu đi tới. Cười nói dâm ô, họ giăng ngang ra đường,

buộc tôi phải bước lên vỉa hè. Trong giây lát tôi sợ họ là người của Sơn nhân Lão
quái, sợ họ đến bắt tôi. Không phải vậy; họ biến mất vào bóng đêm, nhưng họ nói
một thứ tiếng nước ngoài, một thứ tiếng đầy âm gió lít rít như của người Hồi giáo
Shia, Do Thái cổ, Copt nghe lít rít, như tiếng rắn trong sa mạc.

Những hình dáng bán nam bán nữ lờ mờ hiện ra, vận áo choàng dài. Áo

choàng Hội Thập tự Hoa hồng. Họ đi qua, rẽ sang đường Sévigné. Đã muộn rồi,
rất muộn. Tôi trốn chạy khỏi Viện bảo tồn để lại tìm thấy thành phố của chung
nhân loại, nhưng giờ tôi nhận ra rằng thành phố của chung nhân loại là một hầm
mộ với những lối đi đặc biệt cho người được thụ giáo.

Một gã say. Nhưng có thể hắn chỉ đang giả vờ. Không tin ai cả, không ai.

Tôi đi qua một quán bar còn mở cửa; những người phục vụ, tạp dề dài tới mắt cá
chân, đang xếp ghế lên bàn. Tôi ráng bước vào vừa kịp lúc. Tôi gọi một ly bia,
uống cạn, gọi thêm ly khác. “Khát quá hả? Không cồn nhé?” một trong số họ nói.
Nhưng giọng điệu không hề thân ái, đáng ngờ. Tất nhiên tôi đang khát; tôi đã
không uống gì suốt từ năm giờ chiều hôm qua. Con người ta không cần phải mất
cả đêm dưới con lắc thì mới khát. Lũ ngốc. Tôi trả tiền rồi đi trước khi chúng có
thể ghi hình dáng tôi vào trí nhớ.

Tôi đang ở góc của Place des Vosges. Tôi đi dọc các mặt tiền nhà. Cái phim

ngày xưa trong đó những bước chân cô độc của Mathias, tên sát nhân điên khùng,
vang vọng trong đêm ở Place des Vosges là phim nào nhỉ? Tôi dừng lại. Tôi có
nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình không? Nhưng tôi không nghe thấy
đâu, tất nhiên; tên sát nhân cũng đã dừng lại rồi. Những mặt tiền này - chỉ cần vài
tủ kính thôi là chúng có thể biến thành phòng trưng bày trong Viện bảo tồn.

Những trần nhà thế kỷ mười sáu thấp lè tè, những mái vòm tròn, những

phòng triển lãm bán các bản in, đồ cổ, nội thất. Place des Vosges, với những bậc
cửa cũ kỹ, rạn nứt, mòn vẹt và lở loét. Suốt vài trăm năm những người ở đây
chưa từng chuyển đi. Những người đàn ông mặc áo choàng vàng. Một quảng
trường chỉ có những người nhồi thú ở. Họ chỉ xuất hiện vào ban đêm. Họ biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.