CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 59

Vì tôi bị coi là “nước lã” nên tôi lảng tránh. Tuy nhiên, vì

không muốn cha tôi buồn nên tôi cố giữ im lặng trong nhà.
Ngược lại cô Dot cũng chẳng khi nào nặng lời với tôi. Tôi thường
xuyên ra mộ mẹ để thầm nói chuyện. Bất cứ lúc nào ra mộ, tôi
cũng thấy một bó hoa tươi đặt trên tấm bia cẩm thạch trắng.
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có cha tôi chứ ai vào đây nữa? Tình
cảm con trẻ đã khiến tôi mờ mắt mà không nhận ra rằng những
bó hoa vẫn xuất hiện ngay cả khi cha tôi rời thành phố đi làm xa
cả tháng trời.

Thế rồi một lần nhân ngày chủ nhật về thăm bà ngoại, tôi

tình cờ nghe cô Dot phân bua với dì Annie:

- Em có nói với anh James rồi. Bắt lũ trẻ gọi em là mẹ là không

hay. Iren mãi mãi là mẹ của chúng. Thế mới đúng.

Thảo nào cô Dot không chịu để chúng tôi gọi cô ấy là mẹ – tôi

thầm nghĩ. Tôi chợt phân vân: Biết tin ai đây? Lời trần tình của
cô Dot hay bà ngoại?

Năm tháng trôi qua, tôi có chồng. Cô Dot gọi Lee chồng tôi

bằng “con trai của mẹ”. Cô đỡ đầu cho cả ba đứa con của tôi. Cô
đã thức trắng suốt đêm bên cạnh Angie – đứa con 11 tuổi của tôi
– khi nó bị tai nạn trong lúc vợ chồng tôi đi công tác xa, cha tôi
nằm liệt. Trái tim cô đã tan nát cùng với tôi khi Angie qua đời.
Nghị lực của cô Dot đã giúp tôi vượt qua ý nghĩ muốn chết.

Năm 1994, tôi đón nhận tin cha qua đời mà cảm thấy đất

dưới chân sụp xuống. Thế là hết! Tôi lưỡng lự không muốn bước
vào ngôi nhà cũ. Bây giờ nó đâu còn là nhà cha tôi. Lẽ nào giờ
đây tôi không còn gia đình nữa? Gia đình tôi? Lee thì không phải
bàn tới, còn cô Dot? Cô ấy vẫn yêu thương tôi nhưng câu nói của
bà cứ lẩn quất trong trí tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.