CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 58

M

Những bó hoa tươi

ẹ qua đời khi tôi chưa đầy 11 tuổi. Chỉ qua một đêm, tuổi
thơ của tôi đã biến mất. Vài tháng sau, cha tôi gặp cô Dot ở
chỗ làm việc. Họ thường hẹn hò với nhau và một năm sau

thì làm lễ cưới. Quá nhanh, phải không? Sự hiện diện của một
người phụ nữ lạ trong nhà khuấy động những kỷ niệm về người
mẹ quá cố mà tôi cố giữ kín trong tâm. Những lúc ngồi buồn
một mình, tôi thường bật máy nghe bài hát “Con sẽ không bao
giờ phải đơn độc bước đi trong đời”
và nghĩ rằng đó chính là
những lời mẹ tôi nói với tôi từ thế giới bên kia. Rồi tôi bật khóc
tức tưởi: Làm sao mẹ tôi có thể đi bên tôi trong phần đời còn lại
của tôi?

Một ngày nọ, trong bữa ăn tối, bất chợt cha tôi hỏi cô Dot:

- Em có muốn lũ trẻ kêu em bằng mẹ không?

Một phút im lặng. Tôi gằm mặt nhìn xuống đĩa xúp, chờ đợi.

Tự đâu đó sâu thẳm tận đáy lòng, tôi muốn cô trả lời: Có. Qua
phút bối rối, tôi nghe tiếng cô đáp hơi run run:

- Em… em nghĩ chưa tới lúc. Có lẽ sẽ là không phải nếu…

Câu nói khiến tôi choáng váng còn hơn bị một cú đấm thẳng

vào mặt. Câu “Giọt máu đào hơn ao nước lã” của bà tôi chẳng sai.
Câu trả lời của bà mẹ kế cho tôi hiểu rằng đối với bà ta, tôi chỉ là
gánh nặng đeo trên cổ cha tôi mà bà ta buộc phải chấp nhận.
Cho dù bà ta vẫn gọi tôi “con gái của mẹ” nhưng tôỉ vẫn không
phải là con như một đưa con do bà ấy sinh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.