CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 73

nháp từng ngụm một. Tôi chỉ ước ngồi lên tấm thảm thần tiên
bay về nhà, khỏi phải đi bộ ra tận bãi xe…

- Nào, gắng chút đi con. – Mẹ tôi nói bằng một giọng gần như

năn nỉ.

Tôi nhớ hình ảnh của mẹ tôi với hàng đống bao túi khoác qua

vai, cầm trong tay, chân bước xiêu vẹo trong tuyết đi về phía bãi
đỗ xe. Một tay bà vẫn nắm chặt tay tôi sợ lạc con…

Mùa đông gần 40 năm sau cũng tại siêu thị Venture, vừa ra

khỏi xe hơi, tôi vội nắm chặt tay mẹ vì sợ bà tuột tay tôi lạc
trong dòng thác người ra vào. Tôi rất vội, trong bóp của tôi có
một danh sách dài những món cần mua nhưng tôi không thể đi
nhanh hơn vì mẹ tôi đã già. Tôi phải che chắn để những người
khách hàng vội vã không đâm sầm phải bà.

Rồi tới lượt tôi kiên nhẫn ngồi ghế chờ mẹ tôi thử đồ ấm. Lần

này cũng vậy, ý thích của hai mẹ con tôi vẫn khác nhau. Bà
chăm chăm chọn những món rẻ tiền và đặt trả lên kệ hàng
những món hợp thời trang hơn mà tôi chọn cho bà, bắt chấp vẻ
mặt phụng phịu giận dỗi của tôi.

Giữa buổi, tôi làm bộ mệt mỏi:

- Mẹ ơi, con mỏi chân quá. Mình tìm chỗ nghỉ đi.

Chúng tôi tìm đến căn tin và gọi hai tách chocolate nóng.

Uống hết ly của mình, tôi ngồi ngắm trời tuyết qua khung kính
chờ mẹ tôi nhấm nháp hết ly của bà. Tôi tự hỏi không biết lúc
này mẹ tôi có mơ ước được ngồi lên chiếc thảm biết bay để về
nhà, khỏi phải cuốc bộ ra xe?

Tuyết rơi lác đác. Tôi chìa tay cho mẹ tôi nắm. Chúng tôi

thong thả đi về phía bãi xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.