CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 87

Ông gật chào tôi. Tôi lễ phép cúi chào và chỉ tay về phía chiếc
bàn. “Trông đẹp lắm” – Ông nói và rờ tay lên mặt bàn.

Bất chợt, ông rụt tay lại như phải bỏng khi sờ tới chân bàn.

Bàn tay ông lem nhem dầu bóng còn ướt.

- Cậu đem cái bàn còn ướt vào đây làm gì? Định xin đem về

nhà hả? – Cặp lông mày nhíu lại, ông rít lên qua kẽ răng.

- Dạ… dạ… không… – Tôi hoảng sợ lúng búng. Quả tình tôi

chỉ muốn làm ông vui lòng chứ tôi lấy đâu ra nhà mà mang cái
bàn về?

Không đợi tôi nói tiếp, ông đá chiếc bàn lật ngửa. Sau một cú

dậm chân nữa, một chân bàn gãy rời ra. Ông giám đốc mở cửa
hông quăng chiếc bàn vào đống tuyết. Tôi lao ra ngoài, vừa khóc
nức nở vừa điên dại cào bới tuyết tìm chiếc ghế.

Một cánh tay âu yếm đỡ tôi khỏi đống tuyết. Đó là mẹ

Henderson, người trực tiếp nuôi dạy chúng tôi. Mẹ còn trẻ, vui
tính nhưng rất dịu dàng. Bà lôi tôi vào nhà, chùi nước mắt và an
ủi tôi. Đêm đó bà lặn lội mò trong đống tuyết tìm nốt cho tôi
chiếc chân ghế bị gãy. Không bao giờ tôi quay trở lại xưởng gỗ
nữa. Còn chiếc bàn bị gãy, sau một thời gian dài nằm chỏng chơ
trong gầm giường đã được tôi lôi ra sửa lại chân và tặng nó cho
mẹ Henderson.

Câu chuyện về chiếc bàn và ông giám đốc trại trẻ đã để lại

một dấu ấn nặng nề trong cuộc đời tôi. Cho tới một ngày kia…
Vào năm 1991, các bạn cùng sống trong trại trẻ rủ tôi về thăm
mẹ Henderson nay đã 75 tuổi đang sống ở Asheville (Bắc
Carolina). Đã từ lâu, tôi cố quên đi những ngày tháng sống trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.