CÔN LUÂN - Trang 360

Phượng ca

Côn Luân

Dịch giả: Alex , Chuck

Chương 14

Thái Ất phân quang

Đêm ấy Lương Tiêu không tài nào chợp được mắt, vừa sợ Hiểu Sương tố
giác, muốn lén lút bỏ trốn, vừa sợ đi như thế thì bị người đời phỉ nhổ. Nó
trằn trọc trở mình, cuối cùng trời cũng sáng, nó sẽ sàng đi đến trước dãy
phòng nhà họ Hoa, nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì,
chắc hẳn mọi người vẫn đang ngủ.
Nó đợi một lúc thì thấy mấy nha hoàn đi đến, trong bọn có cả Cúc Hương,
Lương Tiêu vội chào:
- Chị ạ!
Cúc Hương cười:
- Cậu đấy ư, náu ở đây làm gì thế?
Lương Tiêu đỏ mặt hỏi:
- Con bé… khục… Hiểu Sương tỉnh chưa?
Cúc Hương tủm tỉm:
- Cậu quan tâm đến tiểu thư nhà chúng tôi thế cơ à?
Đám tớ gái huých nhau cười rúc rích. Lương Tiêu tuy không hiểu ngầm ý
của họ, nhưng cũng biết người ta đang giễu cợt mình, nó sắp khoặm mặt thì
cánh cửa xịch mở, Hoa Thanh Uyên bước ra. Lương Tiêu lập tức nghiêm
chỉnh lại, cúi đầu đợi y đánh mắng.
Trông thấy thằng nhóc, họ Hoa ngẩn ra một chút rồi cười ngay:
- Lương Tiêu, cậu đến thăm Sương nhi hả? Đến đúng lúc lắm, con bé vừa
thức! Y xoa đầu Lương Tiêu, hồ hởi bảo, yên tâm đi, em nó đỡ nhiều rồi.
Lương Tiêu nghĩ bụng, “Té ra mới ngủ dậy, chưa kịp cáo giác!” lại không
quen người khác sờ soạng vuốt tới vuốt lui, nó rụt cổ tránh Hoa Thanh
Uyên, rồi không màng nghi lễ, đi vòng qua y để vào phòng. Đúng là phòng
con gái, hương thơm sực nức khiến gân cốt người ta mềm nhũn cả. Lương
Tiêu vén rèm, thò đầu vào nhìn. Hiểu Sương đang ngồi trên chiếc giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.