CÔN LUÂN - Trang 362

Làn hơi nóng hổi của cô bé khiến Lương Tiêu tê ran cả tai, thình lình nó bật
cười khùng khục. Hoa Hiểu Sương buông tay, hai đứa mở to mắt nhìn nhau
rồi cùng cười ha hả.
Hoa Mộ Dung thấy kỳ quái quá, không nhịn được hỏi:
- Mấy đứa cười gì?
Hiểu Sương nháy mắt:
- Chuyện riêng của bọn con, không cho cô biết đâu, đoạn cô bé nắm tay
Lương Tiêu, tủm tỉm gật đầu với nó. Lương Tiêu gật lại, thầm nhủ, “Chí
phải, đây là chuyện trẻ nít, dính dáng khỉ gì đến người lớn. Muốn đánh
muốn mắng là quyền con bé, đâu liên quan đến cô nó bố nó.” Hai đứa tự
nhiên thành đồng minh, Lương Tiêu bỗng thấy thân thiết với Hiểu Sương
hơn nhiều.
Hoa Mộ Dung thắc mắc buông Lương Tiêu ra, ngắm cả hai chốc lát rồi càu
nhàu:
- Bọn con? Hai đứa oắt đang nghịch gì đây, xong trừng mắt nhìn Lương
Tiêu. Ngươi giở trò ma hả?
Như ý nàng thì cho rằng chính Lương Tiêu đang bày chuyện ranh mãnh.
Lương Tiêu ngoắt đầu đi bĩu môi không đáp, nhưng mắt vẫn liếc Hoa Hiểu
Sương. Hai đứa như có thoả thuận ngầm, cùng cười hì hì. Hoa Mộ Dung
không hiểu gì hết, dậm chân bình bịch.
Lương Tiêu cười một lúc, chợt bảo:
- Hiểu Sương, ta đi đây!
Cô bé xịu mặt níu lấy nó:
- Sao thế?
- Hôm qua đã nói rồi thôi, tắm táp ăn xong bữa cơm là đi.
Hoa Thanh Uyên đứng bên ngoài nghe thấy, vén rèm bước vào, thở dài hỏi:
- Cậu vẫn muốn đi à?
Lương Tiêu gật đầu, nhưng không hiểu sao, trái tim không cương quyết
như hôm qua nữa. Nó liếc trộm Hiểu Sương, cảm giác trống trếnh như mất
mát một thứ gì. Hoa Thanh Uyên vỗ vỗ vai nó, bảo:
- Mỗi người một chí, cậu đã muốn đi, ta cũng không ép uổng. Song cậu còn
nhỏ, biết đi đâu bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.