CÔN LUÂN - Trang 364

- Cổ nhân dựng đình làm nơi ly biệt. Tiểu huynh đệ, chúng ta tiễn cậu tới
đây thôi!
Hiểu Sương bế con khỉ lông vàng nhìn Lương Tiêu, rưng rưng muốn khóc.
Lương Tiêu liếc Hoa Thanh Uyên, lại ngó Hiểu Sương, nhủ bụng, “Ngoài
cha mẹ, xưa nay chưa ai đối xử tốt với ta.” Bất giác nghe lòng trào lên chua
xót, nó đâm bịn rịn, nhưng hồi sáng đã tuyên bố đâu ra đấy rồi, không
xuống xe cũng chẳng còn cách nào. Hoa Mộ Dung dắt cháu gái xuống theo.
Cô định dặn dò Lương Tiêu mấy câu, chợt sau xe nổi lên tiếng vó ngựa gấp
gáp. Gần như lập tức, bốn kỵ mã xuất hiện. Phi tới nơi, bọn này dừng
quanh cỗ xe, một tên trong bọn cười ha hả:
- Mỹ nhân, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!
Lương Tiêu và Hoa Mộ Dung kinh ngạc nhìn xem. Kẻ vừa lên tiếng chính
là gã công tử sang trọng họ đã gặp hôm qua trên Tây Hồ, sau lưng gã là ba
người bộ dạng cổ quái chỉ gặp một lần là không bao giờ quên nổi. Đạo sĩ áo
đỏ thúc ngựa tiến lên nịnh nọt:
- Thiên tuế, người quên nói một vế rồi!
Công tử cười:
- Ý ngươi là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên?
Đạo sĩ bật ngón tay cái, cười hí hí:
- Thiên tuế anh minh!
Công tử tủm tỉm:
- Tức là ta và cô nương đây thực có duyên phận nhỉ!
Nghe mình bị đem ra làm trò cười, Hoa Mộ Dung sinh bực, nói vẻ khinh bỉ:
- Chó chết, thối không ngửi được! Quỷ mới có duyên với ngươi.
Bốn người cùng gò cương xuống ngựa, công tử bảo:
- Bé con đanh đá quá! Nghe đồn phụ nữ phương nam nhu mì, mấy hôm nay
ta cũng thử vài cô, toàn hạng khùng khịu ù lì rõ ngán ngẩm. Nàng là mỹ
nhân Giang Nam mà thẳng thắn chẳng kém đàn bà con gái ở phương Bắc
chúng ta. Hiếm thấy, hiếm thấy!
Người Hồ tóc vàng chen vào:
- Chúa công nói vậy phải chăng là muốn nạp nàng vào trướng?
Công tử cười đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.