CÔN LUÂN - Trang 363

Lương Tiêu buồn bã lắc đầu đáp:
- Tôi cũng không biết.
Thấy thằng bé luôn khăng khăng đòi đi, ai cũng tưởng nó có đích đến rồi,
nay nghe thú nhận như vậy, tất cả đều ngỡ ngàng. Hoa Mộ Dung hiểu ra
Lương Tiêu là trẻ mồ côi, nàng tuy thẳng thắn bỗ bã nhưng bản tính hiền
hậu, tức thì sinh mối cảm thương, mắt đỏ hoe lên. Hoa Thanh Uyên im lặng
một lúc lâu, thở dài:
- Lương Tiêu, Tần đại ca đi Thường Châu rồi. Trước lúc lên đường có dặn,
trong vòng ba năm, nếu cậu suy nghĩ lại thì cứ đến đây tìm anh ấy, đề nghị
hôm qua vẫn có hiệu lực.
Lương Tiêu nghĩ thầm, “Lời từ chối bái sư của ta cũng vẫn có hiệu lực.”
xong nhìn Hiểu Sương nói cộc lốc:
- Ta đi đây!
Hai đứa tuy mới chơi với nhau, nhưng vừa rồi đã gần gũi thêm rất nhiều.
Hiểu Sương cay mắt, lệ chực trào ra khoé mi.
Hoa Thanh Uyên bùi ngùi:
- Thế này vậy, chúng tôi cũng phải về Quát Thương Sơn, tiện đường sẽ tiễn
cậu một đoạn.
Hoa Hiểu Sương tươi mặt, chuyển buồn thành vui:
- Con cũng muốn tiễn Tiêu ca ca!
Hoa Thanh Uyên vuốt má cô bé, cười bảo:
- Tất nhiên, mọi người cùng về mà! Sắp được gặp mẹ, con vui không?
Hiểu Sương thích lắm, tươi cười nhìn Lương Tiêu. Thằng bé nghĩ bụng,
“Ta… ta hung dữ với con nhỏ thế, sao nó cứ tử tế với ta?” Nghĩ ngợi chán
chê, lòng dạ bối rối, cuối cùng nó chỉ kết luận được là có gì đó không hợp
lẽ thường mà thôi.
Xong bữa sáng, Hoa Thanh Uyên bảo lão bộc chuẩn bị xa mã, để hai người
hầu đánh xe, còn mình thì cưỡi ngựa, thong thả ra khỏi thành. Ở ngoại vi
Lâm An, núi đồi ngút ngàn, ngoằn ngoèo uốn lượn như con rắn dài, trên
đường cái quan cỏ thơm tươi tắn khoe sắc, sạch tinh như mới gột. Xa xa
bên lề đường nổi lên lừng lững một cái đình cho lữ khách trú chân. Hoa
Thanh Uyên đến trước đình thì xuống ngựa, vén rèm xe gọi Lương Tiêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.