CÔN LUÂN - Trang 120

buồn.
Đến được gần nhà lao mà không bị ai cản trở, bỗng trông thấy Bạch Phác
từ phía trong đi ra, Văn Tĩnh vội vàng chạy đến nấp bên hòn giả sơn. Bạch
Phác cau mày, tựa hồ có điều phiền muộn, thở dài đi xa dần. Văn Tĩnh đợi
y khuất dạng mới bước ra. Lính gác gặp thiên tuế, tự nhiên không dám căn
vặn. Văn Tĩnh theo hành lang đi vào, tường đá rêu lên xanh rờn, không khí
rất ẩm ướt. Nhòm qua khe cửa nhà lao, Văn Tĩnh trông thấy Ngọc Linh
thần sắc tiều tụy, quanh mình quấn ba sợi xích sắt to, hai sợi ở tay, một ở
chân, bên cạnh đặt ít thức ăn, quả nhiên chưa hề động đến. Gã bất giác xót
xa, tự nhủ: “Cô đến làm gì? Thứ thiên tuế giả hiệu như tôi đây làm sao mà
cứu được cô!”
Gã đẩy cửa vào. Ngọc Linh lạnh lùng liếc mắt, hừ một tiếng, ngoảnh phắt
đầu đi. Văn Tĩnh đứng ngẩn ra một lúc rồi đặt hộp điểm tâm xuống đất,
nói: “Tiêu cô nương! Tôi mang cho cô vài món ăn nhẹ, cô ăn đi, đừng để
đói quá hại người.”
“Đồ vô liêm sỉ!” Ngọc Linh nhìn gã giận dữ “Ta không cần ngươi thương
hại.”
“Tôi thế nào mà vô liêm sỉ?” Văn Tĩnh kêu lên oan ức.
Ngọc Linh thét: “Còn xảo biện? Đêm qua ngươi kè kè bên con bé đó,
không vô liêm sỉ thì là gì?”
Văn Tĩnh ngây người, mãi mới nhớ ra: “Ý cô nói Nguyệt Thiền cô nương
phải không?”
“Nguyệt Thiền cô nương? Gọi thân mật quá nhỉ!”
“Nguyệt Thiền cô… à không, cô ta… cô ta chỉ hát cho tôi nghe thôi mà,
có… có… quan hệ gì với tôi… vô… vô liêm sỉ đâu?” Văn Tĩnh cuống quýt
nói líu cả lưỡi, nước mắt chực tuôn rơi.
Ngọc Linh nhìn gã hồi lâu: “Đúng không đấy? Thực ngươi không ngủ với ả
chứ?”
“Ngủ?” Văn Tĩnh trố mắt: “Tôi… đâu có?”
Ngọc Linh nhoẻn cười, nhưng lại ngưng ngay, nghiêm mặt nói: “Đàn ông
các ngươi cùng một hạng tồi tệ, cũng như đám vương công Mông Cổ kia,
toàn những kẻ vô liêm sỉ, chỉ giỏi ức hiếp phụ nữ, ép buộc đàn bà con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.